"Em là Lạc Thần, học chuyên ngành Báo chí có phải không?".
"Dạ vâng ạ!" - Lạc Thần hơi hồi hộp gật đầu.
"Được rồi, em bắt đầu đi!".
Bấy giờ, Lạc Thần mới thấy lo lắng thật sự. Ánh đèn được chỉnh lại, rọi thẳng xuống chỗ cô. Căn phòng tắt ngóm, tối đen như mực. Lạc Thần nhìn quanh, chỉ thấy mỗi chỗ Hoán Lôi đang đứng là còn có ánh sáng.
Cậu ta đang di chuyển, đang tiến gần lại chỗ cô. Gương mặt cậu ta toả sáng, nụ cười trên môi rạng rỡ lấp lánh.
Một lần nữa, Lạc Thần ngây người. Cậu ta thật sự giống Đông Dương y như đúc. Đông Dương của ngày đó mới làm người ta say đắm lòng người làm sao.
Khi anh cười, dường như cả trái đất này đều như ngừng quay, mọi thứ ngưng chuyển động. Hàm răng trắng xoá, đôi mắt cười nheo lại. Nhìn thấy anh, thế giới xung quanh bỗng trở nên sáng bừng, trở nên tốt đẹp biết bao. Đó chính là thứ đẹp đẽ nhất mà Lạc Thần từng nhìn thấy.
Cũng nhờ nụ cười đó, cô thấy rằng cuộc sống học sinh thật gian nan nhưng vẫn tình nguyện nếm trải. Bất giác, Lạc Thần không biết từ khi nào đã ngây ngốc dõi theo như thế.
"Cắt!".
Tiếng hô vang lên. Cảm xúc của cô theo đó mà kết thúc. Ánh đèn một lần nữa được bật lên chiếu sáng cả khán phòng.
"Lạc Thần, em diễn tốt lắm! Em có từng tham gia lớp diễn xuất nào chưa?" - Anh chủ tịch vui vẻ hỏi cô.
"Dạ em chưa..." - Lạc Thần ngu ngơ lắc đầu.
Anh chủ tịch tiếp tục nói với gương mặt sáng bừng.
"Chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098962/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.