Uổng công Lạc Thiên nấu bao nhiêu là đồ ăn thế, tám giờ Đông Dương vẫn chưa về. Là có ý gì đây? Cô ở nhà, chán muốn chết luôn rồi. 
Cô thầm nghĩ đến công việc sắp nhận, lòng không khỏi hứng khởi. Có tiền rồi thì hằng tối cô sẽ rủ Thiên Sa và Tố Như đi chơi thoải mái. 
Đang ngồi chờ anh ta về nhà ăn cơm, điện thoại trong túi cô reng lên ầm ĩ. 
"Alo, mẹ à?". 
"Lạc Thiên, sao con hư thế? Đi về từ lúc đi đến tận bây giờ, không thèm gọi cho mẹ miếng nào. Cún con chưa gì có phải đã quên mẹ rồi không?". 
Lạc Thiên chỉ biết cười trừ qua điện thoại. 
"Không phải đâu mẹ, mấy hôm nay con nhiều việc mà, không phải là con quên mẹ đâu". 
"Nhiều việc? Con thì có việc gì ngoài ăn với học được chứ?". 
"Con..." 
Lạc Thần bị nghẹn lời, cô tí nữa đã quên mất mình không được nói xấu Đông Dương. 
"Thằng Đông Dương nó lại bắt nạt con nữa sao? Con bé này cũng thật là, nếu nó làm gì con, cứ nói với mẹ là được rồi! Để mẹ mắng nó một trận chỉnh đốn lại chứ?". 
Quan hệ của cô và Đông Dương mẹ cô chính là người hiểu rõ nhất thì phải. 
"Mẹ, anh hai đã tốt lên nhiều rồi!" - Cô nghẹn như muốn ói - "Anh hai đối xử với con tốt lắm. Ngày nào cũng chở con đi học, mua đồ ăn ngon cho con, kêu con dậy đi học nữa...". 
Bên đầu dây kia im lặng hồi lâu, giống như cảm thấy khó tin lắm vậy. 
"Nếu vậy... thì tốt!". 
"Có điều... Con vẫn thích ở với bạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098953/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.