Buổi trưa tại dãy hành lang công ty, Thiên Dịch kinh ngạc nói lớn
"nhị tỷ, chị nói bác hai sẽ ở nhà chúng ta một thời gian sao?"
Thiên Băng ngạc nhiên gật đầu
"ừ sao vậy? Bác hai là bác của chúng ta, mặc dù không có quan hệ ruột thịt nhưng bác ấy đối xử với chúng ta rất tốt, xem chúng ta như người của Ấn Gia vậy"
Cậu nhíu mày khó chịu rồi cố gắng bình tĩnh
"em biết, nhưng em có cảm giác ông ta không phải loại người tốt lành gì, chị và Phàm ca nên cẩn thận"
Cô ngạc nhiên rồi cao mày
"tiểu Dịch, sao em lại có suy nghĩ như vậy? Lẽ ra chúng ta phải nên tôn trọng bác hai mới đúng, toàn bộ tài sản Ấn Gia bác ấy đều không lấy thứ gì mà còn giao lại tất cả cho những người ngoài như chúng ta"
Thiên Dịch nheo mày nghiêm nghị nói
"nhị tỷ, chị không nhớ bức thư mà ba mẹ nuôi để lại trước khi chết sao? Bức thư ấy là di chúc có nói toàn bộ tài sản đều giao cho ba anh em chúng ta giữ, ngay cả bác hai cũng không có quyền lấy đi thứ gì, nhờ bảng di chúc đó nên ông ta mới không độc chiếm tài sản Ấn Gia được"
Thiên Băng nheo mày
"mặc dù vậy nhưng chị có cảm giác em không thích bác hai dù chỉ một chút, đừng nói xấu bác ấy khi em không có chứng cứ với lại bác hai hiền lành như thế, sao có thể nói bác ấy muốn độc chiếm toàn bộ tài sản của Ấn Gia chứ"
Thiên Dịch nghoảnh mặt đi, trầm giọng nói khẽ
"có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-nu-than/200404/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.