Sau một hồi Thiên Dịch vẫn đúc thức ăn lên miệng Tiểu Mai, cô vẫn không dám nhìn vào ánh mắt cậu mà cúi mặt xuống nhíp mắt há miệng nghoạm lấy chiếc thìa.
Cậu lên tiếng nheo mày khó chịu:
"Cô nhìn đi đâu vậy? Ngẩn mặt lên đi"
Tiểu Mai chợt ngẩn mặt lên nhìn cậu bật run nghĩ:
( Sao không khí ngột ngạt quá vậy?)
Cậu lại tiếp lời:
"Tôi có điều này muốn cô chú ý, nếu đang ở nhà tôi thì tuyệt đối đừng tò mò bất cứ chuyện gì, cũng đừng lục xem đồ đạc trong phòng ba mẹ tôi, biết chưa?"
Tiểu Mai ngạc nhiên, cô cũng không dám tin Thiên Dịch lại có tính cách khó chịu như vậy, hay là do cô quá phiền phức chăng?
Cô đành gật nhẹ đầu rồi buồn lòng nói:
"Em biết rồi, sau khi bình phục em sẽ đi ngay, với lại...em bị thế này chỉ là do tai nạn, hoàn toàn không phải lỗi của anh, tại sao anh lại muốn chăm sóc em?"
Thiên Dịch ngạc nhiên rồi cậu bật cười nhẹ trả lời:
"Nhưng tai nạn cô mắc phải là từ tôi mà ra, nếu cô khỏi nhanh thì tôi sẽ không phải cảm thấy vướng vấn khó chịu...thế này"
Bỗng cậu đang nói thì tự dưng có một giọng cười nói khác thấp thoáng vang lên, Thiên Dịch liền bật đứng dậy thì Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn lấp mấp hỏi:
"Ơ...anh sao vậy?"
Cậu không quan tâm câu hỏi của Tiểu Mai liền đi đến mở cửa ban công phòng ba mẹ cậu rồi hướng mắt nhìn xuống phía dưới, chợt thấy Thiên Băng và Dực Phàm đang đứng trò chuyện ngoài vườn cách ban công cậu đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-nu-than/1325649/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.