“Thanh Thụ! Thanh Thụ!” ông lão bảo vệ ghé vào cửa sổ phòng thường trực gân cổ hòng gào lên: “Có đồ gửi cho cậu này!”
Thanh Thụ cưỡi xe đạp mới từ cổng cảnh cục đi ra liền vội vội vàng vàng dừng xe, sau khi dựa xe ở ven đường xong mới chạy tới phòng thường trực. Đồng chí cảnh sát đi cùng cười trêu ghẹo anh: “Aiz, Thụ Nhi, không phải cậu tới Tân Hải một chuyến liền có người yêu rồi đấy chứ, ba ngày hai trận đều có quà gửi cho cậu, trong những thứ được gửi tới cảnh cục, của cậu là nhiều nhất đấy.” (Jer: Thụ Nhi =))))) chả nhẽ mệnh định sao)
Thanh Thụ bị đồng nghiệp nói có chút ngại ngùng, cười giải thích: “Nói lung tung, gì mà người yêu chứ. Đó là em họ tôi ở Tân Hải gửi đồ tới cho tôi thôi.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Thanh Thụ thập phần rõ ràng, những món đồ này tuyệt đối không phải do Đông Chí gửi tới. Con người Đông Chí có lúc thận trọng có lúc lại quá tùy tiện, với tính cách của nó, cũng chỉ biết gọi điện hỏi anh “Ra ngoài cần chi tiêu gì anh cứ nói” hoặc là “Vé tàu xe gì đó anh cứ giữ lại, em trả cho anh” vv…vv…Mở miệng toàn nói mấy lời thổ hào, một chút cũng không văn nghệ.
Thanh Thụ tiếp nhận một cái hộp vuông lớn, tầm mắt liếc nhìn tờ giấy dán bên trên, đồ bên trong nhiều nhất vẫn là quần áo, người gửi là Tả Hạc.
Thanh Thụ khẽ thở dài trong lòng. Anh tới Tân Hải công tác không bao lâu, giờ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3014073/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.