Ngày Tiểu Ngư sinh ra, lão tộc trưởng Vũ thúc vừa lúc dẫn mọi người trong tộc tới thủy đàm sau thôn tung lưới bắt được rất nhiều cá to.
Thời tiết lạnh, đàn cá đều thích tụ tập trong thủy đàm ấm áp trải qua mùa đông. Thủy đàm rất sâu, ánh sáng màu lục đậm, đàn cá như có linh tính đều tránh ở gần nham thạch dưới đáy thủy đàm, đứng trên bờ ngay một cái đuôi cá cũng không nhìn thấy. Người của tộc Sơn Thần trước giờ chỉ ở trên núi chưa từng xuống nước, bởi vậy mà không nhiều người biết bơi, tự nhiên cũng sẽ không biết làm ra mấy thứ đại loại như thuyền, bè… Cho nên, khi mùa đông tới chỉ có thể đứng trên bờ đan lưới bắt cá ở thủy đàm, quả thực giống như được Sơn thần phù hộ.
Người trong thôn đều rất cao hứng, mỗi gia đình đều được chia mấy con, ba Tiểu Ngư bế đứa con vừa mới được sinh ra nói: “Vậy cứ gọi luôn là Tiểu Ngư đi.” Những người dưới núi đều nói trẻ con phải có tên xấu mới dễ nuôi, ba Tiểu Ngư từng giao tiếp với người ngoài núi nên cũng từng nghe thấy chuyện này, còn mẹ Tiểu Ngư lại rất thích tên này, bởi vì mấy con cá được chia cho nhà bọn họ đều rất béo tốt, thả trong chum nước đều mạnh mẽ quẫy đạp, đặc biệt có sức sống.
Mẹ Tiểu Ngư cảm thấy đó là một dấu hiệu tốt.
Tiểu Ngư vừa sinh ra sẽ khỏe mạnh giống như mấy con cá mà bọn họ nuôi trong chum. Sữa của mẹ Tiểu Ngư lại tốt, nên dù mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3014058/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.