Tuần nghỉ lễ quốc khánh đúng hạn đã tới.
Đông Chí lần đầu tiên thành thành thật thật ở nhà cả kỳ nghỉ hè, lại thành thành thật thật ngoan ngoãn ở nhà cả kỳ nghỉ quốc khánh, khiến ông bà Lăng vừa cảm thấy kinh hỉ vừa cảm thấy bất an. Thằng út bay nhảy khắp nơi khiến bọn họ lo lắng hãi hùng nhưng giờ nó ở nhà sắm vai bé ngoan lại càng khiến bọn họ lo lắng bất an. Sau đó vẫn là ông Lăng an ủi bạn già nhà mình: “Thằng bé này, đừng thấy nó có học thức cao mà lầm vẫn chỉ là đứa trẻ trong bộ dạng người lớn, sau khi thành gia lập thất mới chân chính trở nên thành thục hơn. Đông Chí tuy rằng không cưới vợ nhưng cũng xem như người đã có gia đình, giờ biết thu liễm lại, bắt đầu an ổn sống qua ngày — cổ nhân nói quả không sai.”
Bà Lăng cũng thấy lời này có lý, nên cũng không còn lo lắng nữa, không tiếp tục so đo xem con trai có phải bị cái gì kích thích hay không. Kỳ thật, Đông Chí không còn ra ngoài chạy lung tung trong lòng bà đặc biệt cao hứng. Tuy rằng Đông Chí bình thường rất ít khi nói về việc này nhưng ngẫu nhiên vô ý nhắc tới mấy câu, bà cũng có thể đoán được nó thường tới dạng địa phương nào, đa số đều là nơi hoang sơn dã lĩnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ có kêu trời cũng vô dụng. Bà cũng đã già rồi, chỉ thích con cháu yên bình quây quần quanh mình, hoặc ít nhất cũng đứng ở chỗ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3014042/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.