Sau khi thương lượng với dì An Ny xong, bọn họ liền trích ra một phần tiền trong quỹ khuyến học, trừ bỏ dùng để tìm người còn để trù bị viện trợ tài chính giúp đỡ cho những tộc nhân đã tìm lại được. Thanh Thụ không nói gì nhiều về phương diện này nhưng Đông Chí nghĩ, trong tình thế nguy cấp lúc đó, những đứa nhỏ vội vã được đưa đi khẳng định là chọn những gia đình ở phụ cận quanh núi. Quanh Chim Nhạn sơn có vài thôn trang điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt lắm, không nghe nói có nhà nào có điều kiện hay đặc biệt giàu có. Người nông thôn mà, nhà không có con là số ít, rất nhiều người đều vụng trộm nuôi hai ba phụ nữ bên ngoài. Dưới tinh huống đó, nếu nhặt được một đứa nhỏ, cuộc sống sinh hoạt gian khổ thế nào đều có thể tưởng tượng ra. Đông Chí không thể giống Thanh Thụ coi chuyện tìm kiếm tộc nhân trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cũng chỉ có thể dùng phương thức của mình để bày tỏ sự ủng hộ giúp đỡ Thanh Thụ, dù sao anh cũng có công việc và cuộc sống của riêng mình.
Khi Đông Chí phủ một lớp sơn dầu lên vải, đầu vẫn mải suy nghĩ, không biết hai vị bác sỹ thú y trẻ tuổi kia có phải tộc nhân của mình không, nếu là thật phỏng chừng Thanh Thụ vui tới hỏng mất.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, không phải là tiếng động quen thuộc mà là tiếng bước chân của tiểu động vật, thoáng mang theo vài phần tập tễnh nặng nề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3014022/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.