Đông Chí vừa tìm khăn tay lau sạch đống phân chim trên bệ cửa sổ, vừa không quá tin tưởng thuận miệng hỏi Tiểu Bát một câu: “Tin gì, thư hỏa tốc à?”
Tiểu Bát ngốc hồ hồ nghiêng đầu nhìn anh: “Thư hỏa tốc* gì cơ? Vì sao lại là lông gà, có lông nào khác không, như lông chim khách nè, lông bồ câu nè…” (Jer: thư hỏa tốc (Jīmáo xìn – kê mao tín, thư lông gà) vì trước đây các công văn, thư tín hỏa tốc đều có gắn thêm một chiếc lông gà để phân biệt)
“Dừng, dừng.” Đông Chí sắp phát điên: “Nói chính sự!”
“A, được, chính sự.” Tiểu Bát nói xong còn ưỡn ưỡn cổ làm ra vẻ đứng đắn một chút: “Lúc anh chưa trở về, có người hỏi em có biết anh không, em liền nói đương nhiên biết nha, tổ của em ở ngay bên ngoài cửa sổ phòng tranh của anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh nha…”
“Mày chờ chút…” Đông Chí nhìn nó, trong mắt tràn đầy thần sắc không thể tin: “Mày nói là có người hỏi mày về tao phải không?”
“Phải nha.” Tiểu Bát chớp chớp đôi mắt tròn xoe như hạt đậu của mình, vẻ mặt đắc ý cầu biểu dương: “Em không có nói bừa nha. Mấy chuyện như anh thường trốn trong phòng vẽ ăn dưa hấu nè, còn cả mùa hè hay đi chân trần nè…” Tiểu Bát nhìn sắc mặt Đông Chí, thức thời ngậm miệng lại, lập tức lấy lòng mỉm cười: “Em đều không nói cho hắn biết đâu!”
“Người đó như thế nào?” Đông Chí cảm thấy đầu óc ong ong, tựa như vừa bị một cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013990/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.