“Ta nói ta nhớ rõ mùi của cậu.” Chim mập sôi nổi sán lại gần, thực kiên nhẫn giải thích: “Trên người tộc nhân các cậu đều có một mùi rất kỳ quái. Ừm, tựa như mùi bách hợp núi vậy. Ta vừa ngửi là nhận ra ngay.”
“Không phải câu này.” Đông Chí đầu óc ong ong: “Là câu trước, tao là hài tử bị ném đi… là có ý gì?”
Chim mập vội vàng lắc đầu: “Không phải ném đi. Là bị người trong tộc cậu để trước cửa nhà này. Để tôi nhớ xem, khi đó là nửa đêm, trời còn chưa sáng. Trời hạ đại tuyết, khiến tổ của ta đều…”
“Con mẹ nó mày lảm nhảm bậy bạ cái gì đó?” Đông Chí cảm thấy tư duy của mình hoàn toàn hỗn loạn: “Tao chưa từng bị ném đi có được không, tao là hài tử nhỏ nhất trong nhà, ba mẹ tao thương tao vô cùng.” Ba mẹ là loại hình đặc biệt chiều con, sao có thể ném mình ra ngoài? Nếu có ném, nhất định là ném Lăng Lập Đông.
Chim mập không rõ anh đang đấu tranh tư tưởng cái gì, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Sau khi đặt trước cửa, rồi có người từ trong nhà này đi ra, đã nhặt cậu mang về.”
Đông Chí: “…”
Chim mập thấy anh không lên tiếng, cho rằng anh bị mình thuyết phục, lại bay tới cái giá gỗ nhảy nhót hai cái, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Người kia là đi giấu hài tử. Lúc mở cửa còn suýt chút nữa giẫm phải cậu, sau đó cậu khóc ré lên, khiến ông ấy sợ nhảy dựng, ông ấy liền bế cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013941/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.