Chương trước
Chương sau
Tết năm mới đối với người phương Bắc mà nói là một ngày lễ không lớn không nhỏ, bà Lăng vốn muốn gọi cả Trang Châu tới nhà ăn cơm, kết quả vừa mới đề ra ý kiến đã bị ông Lăng kiên quyết gạt đi. Ông nói bọn thanh niên nói chuyện yêu đương mà thôi, trong nhà không cần coi là thật. Lại nói gia trưởng nhà cái còn chưa tỏ thái độ, bọn họ đã vội vàng rống rống coi Trang Châu như người một nhà còn ra thể thống gì? Bà Lăng cảm thấy câu sau này mới là trọng điểm ý ông. Nhưng không thể phủ nhận ông Lăng nói có lý, bà cũng không tiếp tục kiên trì.

Ấn tượng của Lăng Lập Đông đối với Trang Châu cũng chỉ giới hạn trong lần tiếp xúc ở bệnh viện, anh cảm thấy con người Trang Châu làm việc gì ra việc đó. Nhưng để thừa nhận cậu ta là bạn trai của em trai mình…Anh cảm thấy vẫn còn có chút miễn cưỡng. Cho nên ý kiến của ba, anh phi thường tán thành. Hàn Mẫn là chị dâu của Đông Chí, chuyện riêng của chú út, cô không dám tùy tiện phát biểu ý kiến, tự nhiên cha mẹ chồng nói gì cô liền nghe theo. Nhưng khác hẳn với những người khác chính là, cô có ấn tượng khá tốt với Trang Châu. Khi Đông Chí được đưa đi cấp cứu, Lăng Lập Đông đặt chân vào bệnh viện liền như người mất hồn, kết quả cậu ta chẳng những có thể mời chuyên gia tới tham dự quá trình chữa trị mà còn suy xét đến vấn đề nghỉ ngơi của người già, những điều đó đủ thấy cậu ta là người vừa bình tĩnh vừa chu đáo. Đông Chí tính cách tùy tiện cần có người như vậy đến xứng đôi mới thích hợp.

Lời này cô chỉ dám nói nhỏ với mẹ chồng, còn ông xã cô không kiên nhẫn ngồi nghe. Tới khi Đông Chí trở về, cô vẫn thực chủ động biểu đạt ý kiến của mình: “Cố lên, Đông Chí, hy vọng lần tới có thể dẫn cậu ấy cùng về nhà đón tết.”

Đông Chí mỉm cười đưa cho chị dâu mình một bộ trang sức: “Nhận cát ngôn từ chị, chị dâu.”

Hàn Mẫn mỉm cười tiếp nhận: “Vậy chị không khách khí.”

Đông Chí mang về khá nhiều quà tặng, túi lớn túi nhỏ, ông bà Lăng cùng Lăng Lập Đông trong lòng đều sáng như gương hiểu rõ, nhưng ai cũng không nói gì. Chỉ có Lăng Bảo Bảo nhận được một đống đồ chơi mới, cao hứng vô cùng, cả ngày đều vây quanh Đông Chí chơi đùa. Buổi chiều dậy còn không chịu thành thật ở nhà chơi, cứ đòi Đông Chí đưa bé đi xem đại cẩu. Đông Chí lúc ấy chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ nhóc con này lại nhớ dai tới vậy, quả nhiên người lớn không thể tùy tiện lừa gạt trẻ con. Đông Chí bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trang Châu, hẹn gặp mặt ở quảng trường Minh Châu.

Đông Chí cho tới bây giờ chưa từng đưa Lăng Bảo Bảo ra ngoài, chỉ sợ có chỗ nào sơ xuất, cũng không dám tự mình lái xe, nên đành bắt taxi tới quảng trường. Hai người vừa xuống xe, Đông Chí còn chưa kịp lấy di động ra gọi cho Trang Châu, thì Lăng Bảo Bảo đã kiễng chân hô lên: “Chú út, bên kia có con cho lớn chưa kìa, đen trắng nha, thật xinh đẹp!”

Nhìn theo phương hướng ngón tay bé chỉ, liếc mắt một cái liền thấy Trang Châu đang dắt Hắc Đường chậm rì rì đi dạo trên tán cỏ. Trong lòng Đông Chí khẽ nhảy dựng, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thực giống một bức tranh sống động, bối cảnh xa xa là bãi cát trắng biển xanh, mây trắng trời cao, gần là một nam nhân mặc quân phục áo khoác da khuôn mặt như tượng điêu khắc. Con chó đi bên cạnh rất bảnh, sải chân dài khiến nam nhân càng thêm suất khí.

Đông Chí không khỏi nở nụ cười.

Lăng Bảo Bảo hớn hở cố kéo tay Đông Chí đi tới đó: “Chú út, chú út, chú dẫn con qua đó xem chút được không, con chỉ xem thôi!”

Đông Chí cười nói: “Đó chính là con cún xinh đẹp chú đã nói, nó tên Hắc Đường. Chú không lừa con đi?”

Lăng Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt to ngập nước dùng sức gật đầu: “Vậy còn chú kia?”

Đông Chí sờ sờ cằm, nụ cười càng quỷ dị: “Con có thể gọi chú ấy là… thím út.”

Lăng Bảo Bảo há to miệng: “…A?”

Trang Châu đi tới trước mặt vừa lúc nghe được câu nói đó, khóe miệng co rút, vươn tay khẽ nhéo một cái lên cổ người yêu: “Dám cùng trẻ con nói hươu nói vượn.” nói xong liền ngồi xổm xuống hướng về phía Lăng Bảo Bảo vươn ra một bàn tay: “Lăng Bảo Bảo, chào con, chú là Trang Châu, con có thể gọi chú là chú Trang.”

Lăng Bảo Bảo lần đầu được một người trưởng thành nghiêm túc chào hỏi như vậy, biểu tình cũng lập tức trở nên trịnh trọng. Bé học theo bộ dáng Trang Châu, tay nhỏ bắt tay to: “Chú Trang, chào chú, con là Lăng Bảo Bảo, chú có thể gọi con là Bảo Bảo.”

Trang Châu cười khen bé: “Thật ngoan.”

Tầm mắt Lăng Bảo Bảo luôn quét qua quét lại trên người Hắc Đường, Trang Châu xoa xoa đầu Hắc Đường, cười nói: “Đây là con trai chú, tên Hắc Đường, nó ngoan lắm.”

Lăng Bảo Bảo thèm chảy nước miếng lại gần, hướng về phía Hắc Đường vươn ra một tay: “Hắc Đường, chào bạn, tớ tên là Lăng Bảo Bảo. Tớ là… tớ là con của ba tớ, ừm, không phải chú ấy.” Nói xong còn dùng đôi mắt nhỏ hí không thuận mắt khẽ liếc Đông Chí một cái.

Đông Chí: “…”

Hắc Đường do dự một chút, nâng một chi trước lên bắt tay với Bảo Bảo.

Lăng Bảo Bảo kích động hai mắt tỏa sáng: “Ai nha, chú út, mau nhìn kìa! Nó bắt tay với con này!”

Hắc Đường nhìn hết nổi kiêu ngạo hất đầu sang một bên: “….thực ngốc.”

Đông Chí vươn tay sờ sờ nó: “Hắc Đường, trong mắt trẻ con, mày tựa như thiên sứ vậy đó.”

Hắc Đường hồ nghi nhìn anh.

“Thật đấy.” Đông Chí ngồi xổm xuống nhìn nó, cười nói: “Không tin mày nhìn ánh mắt Bảo Bảo xem. Trong thế giới loài người, trẻ con là thuần khiết nhất. Tình cảm của trẻ con vô cùng hồn nhiên, thiện lương, ừm, giống như mày vậy.” Tuy rằng mày cũng tương đối ngốc.

Trang Châu nhìn cảnh này, trong lòng lần thứ hai dâng lên cảm giác quái dị. Nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt Đông Chí thoạt nhìn phi thường động nhân, tựa như lời em ấy đã nói: hồn nhiên, thiện lương, trong veo không chút bụt. Trong lòng Trang Châu như nhũn ra, nhịn không được vươn tay, khẽ vuốt ve gò má người yêu: “Đông Chí, anh tính ngày mai sẽ bay tới Thượng Hải, khoảng 2, 3 ngày nữa sẽ về.”

Đông Chí tim đập mạnh: “Đi ngả bài?”

Trang Châu gật đầu: “Ba anh và dì An Ny sẽ về hôm 29 tết, anh tính sẽ trở về trước khi bọn họ về. Cho nên trong vòng một tuần này sẽ khá bận rộn.”

Không hiểu tại sao, trong lòng Đông Chí bỗng nhiên có chút bất an: “Bình thường năm mới anh đều tới Thượng Hải?”

Trang Châu lắc đầu: “Từng đi mấy lần, nhưng mẹ không muốn gặp anh, sau đó anh không tới nữa, chỉ gọi điện hỏi thăm một chút. Nhưng chuyện kết hôn đại sự như vậy, tốt nhất vẫn nên gặp mặt nói chuyện với bọn họ một tiếng.”

Hai má Đông Chí hơi nóng lên: “Ai muốn kết hôn với anh.”

Trang Châu tươi cười nhéo nhéo tay Đông Chí: “Chờ qua năm mới, xuân về hoa nở, chúng ta kết hôn đi.”

Đông Chí xấu hổ xoay mặt sang một bên: “Chờ khi người nhà anh đều chấp thuận rồi mới nói đi!”

Trang Châu cười gật đầu: “Được. Đến lúc đó anh sẽ tự mình tới cửa cầu hôn.”

Đông Chí rút tay mình về, tuy rằng trên quảng trường không nhiều người lắm, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, làm hành động thân mật như vậy không thích hợp cho lắm. Anh nhớ Trang Châu từng kể về người anh trai ít gặp kia tên Hạ Mạt, trong lòng ân ẩn có một loại cảm giác không thoải mái. Khả năng có người chính là như vậy, trời sinh hung thần đi.

“Nếu không để sau này hãy nói.” Đông Chí kéo kéo tay áo hắn: “Không cần phải vội vàng như vậy.”

Trang Châu cười nói: “Anh còn muốn trong năm mới tự mình tới cửa chúc tết ba mẹ em, không vội vàng như vậy, anh sao có tư cách bước tới cửa nhà em.”

Đông Chí hừ một tiếng, biểu tình vô cùng kiêu ngạo.

Trang Châu mỉm cười xoa xoa đầu người yêu: “Mấy ngày nay giúp anh chăm sóc Hắc Đường, thằng nhóc Trang Lâm kia không đáng tin, cả ngày không thấy ở nhà, anh cũng không kiên nhẫn nhốt nó.”

Đông Chí nhìn lướt qua cách đó không xa Hắc Đường đang chơi đùa ầm ĩ với Bảo Bảo, khẽ gật đầu: “Cái này không thành vấn đề.”

Hắc Đường đang chạy tới đây trùng hợp nghe được câu nói đó, biểu tình nhất thời ngẩn ngơ: “Cái gì?”

Đông Chí vỗ vỗ đầu nó: “Cha mày phải tới Thượng Hải thăm mẹ anh ấy, hai ngày nữa mới về, mày ở với tao hai ngày. Muốn ăn gì chơi gì cứ nói.”

Lực chú ý của Hắc Đường bị câu cuối cùng này hấp dẫn, cân nhắc trong chốc lát mới kịp phản ứng lại trọng điểm toàn câu nói là ở nửa câu đầu, nhất thời bi thương vô hạn, bổ nhào vào lòng Trang Châu gâu gâu sủa bậy.

Trang Châu bị nó nháo đến dở khóc dở cười: “Sao nó giống như nghe hiểu vậy?”

“Đương nhiên nghe hiểu nha.” Đông Chí giải thích cho hắn: “Rada của loài chó siêu cấp linh mẫn, cho dù chúng nó nghe không hiểu lời anh nói nhưng vẫn có thể từ ánh mắt, biểu tình cùng giọng nói để đoán ra ý anh muốn biểu đạt.”

Lăng Bảo Bảo thở hồng hộc chạy tới chui vào lòng Đông Chí, hưng phấn đến khó thở làm nũng: “Chú út, chúng ta mang Hắc Đường về nhà được không?”

Đông Chí thấy đôi mắt nhỏ thần khinh thường của Hắc Đường, cười nói: “Hắc Đường đặc biệt thích vận động, nhà chúng ta không có sân, nó không chạy nhảy được. Nó sẽ buồn bực. Nhưng chú có thể thường xuyên dẫn nó ra ngoài tản bộ, cho nó chơi cùng con.”

Hắc Đường nhịn không được khẽ liếc Đông Chí một cái. Cha nó bận công tác, thời gian làm việc thường xuyên tăng ca đến tan tầm cũng không đảm bảo đúng giờ, muốn dẫn nó ra ngoài chơi, cũng chỉ có ngày nghỉ. Trang Lâm cái tên tiểu thiếu gia kia có thời gian rảnh rỗi cũng suốt ngày chạy nhảy ngoài đường với đám bạn, nếu Đông Chí có thể thường xuyên dẫn mình ra ngoài…

Ừm, ở cùng với anh ta tựa hồ cũng không tồi. ít nhất đủ loại nhu cầu sinh hoạt bình thường của mình sẽ được cam đoan, cũng sẽ không gặp loại 囧 chuyện giữa chừng bị ép đi chơi ném đĩa. Tối trọng yếu hơn là có người có thể cùng mình nói chuyện phiếm. Hắc Đường liếc mắt nhìn Đông Chí thêm cái nữa, khi anh ta vươn tay tới định xoa xoa đầu nó, trong lòng nó thoáng mất tự nhiên một chút rồi lại cúi đầu ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng bàn tay anh ta.

Trước khi Trang Châu đi cũng xách Trang Lâm tới nhà để thằng bé làm bạn với Đông Chí cho đỡ buồn. Trang Lâm tự nhiên đáp ứng liên tục, nhà anh hai gần trung tâm thành phố hơn nhiều so với nhà chính, cùng đám bạn tụ tập đi chơi cũng thuận tiện hơn nhiều. Huống chi ở cùng với thầy Lăng, có thầy bên người hướng dẫn chỉ đạo, so với ông thầy dạy thi học viện mỹ thuật của cậu, quả thực chuyên nghiệp hơn, cậu quả thực may mắn mà.

Trang Châu tuy rằng không nói rõ nhưng Trang Lâm có thể đoán được một chút tâm tư của anh hai. Có cậu ở đây, vạn nhất cha mẹ đột nhiên trở về, cậu còn có tác dụng giảm xóc, miễn cho hai phe thình lình gặp gỡ nảy sinh ra mâu thuẫn bất hòa nào đó. Còn nếu anh Hạ Mạt tới đối với thầy Lăng mà nói, cậu cũng là một vật có tác dụng bảo hộ. Bởi vì người Hạ Mạt đầu tiên trì chiết chính là cậu, là đứa nhỏ con của cha anh ta và một người phụ nữ khác sinh ra, tiếp đó mới đến người yêu của em trai.

Trang Lâm đối với cách an bài này của anh hai cũng không thấy khó chịu gì, hai người bọn họ là anh em, hỗ trợ giúp đỡ nhau là phải lẽ. Hơn nữa Trang Lâm thầm nghĩ, anh hai có thể giao phó người yêu của ảnh cho mình, đủ thấy anh ấy tin tưởng vào đứa em này thế nào.

Đông Chí lại không nghĩ nhiều như vậy, nếu anh biết trong lòng Trang Lâm nghĩ nhiều như vậy, anh tám phần sẽ xoa xoa đầu Trang Lâm, trách trời thở dài: “Em trai, em lại bị lừa rồi.”

Trang Lâm tìm cơ hội đánh dự phòng với Đông Chí trước: “Thầy nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, mấy hôm nữa nhất định có thể gặp ba mẹ em, mẹ của em không thành vấn đề, bà ấy luôn đọc những loại tiểu thuyết kỳ quái, chỉnh là kiểu ngu ngốc hoàng đế cưới nam hoàng hậu gì gì đó. Bà ấy còn từng nói với em, về sau phải tìm người chân tâm tương ái sống cùng, giới tính không quan trọng. Cho nên, bà ấy nhất định đứng về phía các thầy, quan trọng nhất là ba em!” nói xong còn làm tư thế nắm chặt tay.

Đông Chí lười biếng ngồi trên thảm chải lông cho Hắc Đường, ba con mèo hoang cuộn tròn người ngủ trên cái thảm nhung màu lam trong góc đặt cạnh lò sưởi. Ai, sinh hoạt của con người quả nhiên phiền toái, muốn tìm một người cùng sống qua ngày còn phải suy xét ý kiến của cha mẹ. Như đám miêu miêu cẩu cẩu tụi nó có cần phải phiền não như vậy đâu.

“Ba của em chính là thích giả bộ.” Trang Lâm tiết lộ cho anh một chút tin tức: “Ông ấy chính là dạng tự cao tự đại, cho dù trong lòng không sinh khí nhưng bề ngoài cũng phải giả bộ sinh khí, thẳng tới khi người ta thành thật, thành khẩn, than thở khóc lóc cầu xin nhiều lần thừa nhận sai lầm của mình, ông ấy mới có thể tỏ vẻ tha thứ cho người ta…” Trang Lâm nói xong liền sờ sờ cằm mình, như có điều suy nghĩ mà hỏi lại anh: “Thầy nói xem sao ông ấy lại ác thú vị như vậy chứ? Tật xấu này sẽ không di truyền đi?”

Đông Chí: “…”

“Dù sao hai người bọn họ đều rất dễ đối phó.” Trang Lâm khoát tay: “Em đã thông khí với mẹ em rồi, để bà ấy thổi gió trước với ba em, đến lúc đó sẽ không làm khó các thầy. Em còn thấy rất vui khi thầy là chị dâu của em đấy.”

Đông Chí đang định nói chuyện, chợt nghe thấy ở góc phòng đám mèo bỗng dồn dập kêu lên, ba con mèo từ trong ổ nhảy ra, một đám lông mao đều dựng đứng, mắt lộ hung quang. Cùng lúc đó, Hắc Đường đang nằm trong lòng anh cũng bật dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng khách, hai bên răng nanh lộ ra, nơi cổ họng khẽ gầm gừ chỉ phát ra khi gặp uy hiếp.

Đông Chí kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng khách.

Chợt nghe phía sau huyền quan, một nam nhân giọng nói lạnh như băng vang lên: “Mày đương nhiên sẽ vui lòng coi cậu ta là chị dâu. Người không có hậu đại sẽ không có tư cách thừa kế gia sản. Kể từ đó, gia sản cái nhà này đều rơi vào trong tay hai mẹ con mày.”

Trang Lâm sửng sốt một chút, lập tức giận tím mặt: “Con mẹ nó, anh phóng cẩu thí (đánh rắm chó)!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.