Mấy hôm nay liên tiếp chạm trán những người mình không muốn gặp, khiến Đông Chí cảm thấy thập phần bực mình. Hôm nay rõ ràng đang vui vẻ như thế, tự dưng giữa đường đột nhiên nhảy ra lắm cặn bã chướng mắt thế này?
Đúng là năm xui xẻo. Đông Chí thầm nghĩ, quả nhiên là năm tuổi nên có nhiều trở ngại thi nhau kéo đến sao?
Đông Chí trên đường về nhà liền gọi điện cho mẹ mình, cuộc gọi vừa nối thông liền hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chùa nào hương khói tương đối vượng không?”
Bà Lăng bị anh hỏi sửng sốt: “Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Con muốn đi thắp hương.”
“Con không tin thì đi thắp hương làm gì?!” bà Lăng bị anh chọc cười: “Chớ hồ nháo.”
“Không thắp không được a.” Đông Chí thực phiền não: “Gần đây con gặp toàn người đáng ghét. Phiền muốn chết.”
Bà Lăng suy đoán: “Lại bị người theo đuổi? Nam? Nữ?”
Bà Lăng lúc đầu biết có nam nhân theo đuổi con mình rất hoảng sợ, bà không biết con mình vốn cong, nên suốt ngày lo lắng vô cùng, sợ thằng út nhà mình bị người khác lôi kéo. Sau đó lại thấy con trai với ai cũng lãnh đạm, bất luận nam nữ thậm chí cả những người ưu tú nó cũng không để vào trong mắt, lại bắt đầu lo lắng có phải EQ thằng út nhà mình quá thấp, trong đầu thiếu mất dây thần kinh yêu đương hay không.
Nó nhìn ai cũng thấy chướng mắt, chẳng lẽ định ở vậy cả đời?
Tuổi Đông Chí tuy chưa tính là lớn nhưng dưới mắt bà Lăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013862/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.