Bà Cố Tiểu Bát nói chính là lão bà bà mở một cái quán rau quả trong cái chợ gần khu vực kí túc nhân viên trường. Nghe nói nhà bà ấy nằm ở phía sau ngọn núi, trong nhà có vườn táo rộng vài mẫu đất, vừa để bán cũng vừa để ăn. Đông Chí rất thích táo nhà bà ấy, vừa ngọt lại giòn. Để một quả táo trên cửa sổ, cả ngày trong phòng vẽ tranh đều tràn ngập hương thơm dịu ngọt của táo, rất dễ chịu.
Thật không may, hôm nay Đông Chí tới sạp hàng của bà Cố, trừ bỏ mấy thứ rau xanh cũng chỉ còn mấy quả táo và mấy quả đào đã chín giòn, không có ngô ngọt Tiểu Bát nói. Đông Chí chỉ có thể mua mấy quả táo, lại mua thêm hai cây mía nhờ người ta tước luôn cho, tính toán lấy mấy thứ này về để an ủi Tiểu Bát và Tiểu Cửu bị kinh hách.
Xung quanh chợ đông người nhiều xe, ngã tư đường lại chật hẹp, khi Đông Chí tới đã cố ý gửi xe ở bãi đỗ trong quảng trường suối phun gần đó rồi đi bộ vào. Giữa trưa là thời điểm náo nhiệt nhất chợ, trên quảng trường, ngược lại khá vắng người. Đông Chí mua xong xách túi đồ đi ra, xa xa thấy một nam nhân trung niên mặc áo khoác xám dắt theo một con Husky đi tản bộ. Nam nhân trung niên nhìn có chút quen mắt, mà con chó trong tay ông ta lại càng quen mắt hơn.
Đông Chí có chút buồn bực sao cả ở đây cũng có thể nhìn thấy cún cưng của nhà người ta thế này. Nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013847/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.