Một đám mèo lớn mèo nhỏ gây họa xếp thành một hàng, đều cúi thấp đầu.
Đông Chí lia mắt nhìn một lượt: “Là ai nghĩ ra? Huh? Đây là chủ ý của ai? Lúc trộm đồ của người ta mấy đứa đều có mặt? là đồng phạm?”
Nhóm Miêu Miêu đầu cúi thấp hơn nữa. Tiểu Dạng Nhi vẻ mặt ủy khuất mà liếm liếm móng vuốt, rầm rì nói: “Trong nhà người kia có rất nhiều đồng hồ, bọn em chỉ nghĩ…”
Đông Chí hận không thể túm cái cổ nó lắc lắc vài cái cho tỉnh người ra: “Miêu ca ca, Miêu đại gia, người ta có nhiều đồng hồ là chúng ta có thể ăn trộm sao?”
Tiểu Dạng Nhi nào có nghĩ tới vấn đề phức tạp như vậy, vừa nghe Đông Chí nói không thể động vào, biểu tình lập tức trở nên tội nghiệp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không… trả lại?”
Đông Chí tâm gặp trở ngại: “Trả lại thế nào?”
Chả lẽ cầm đồng hồ tới trước mặt người ta, nói là do mèo ăn trộm… ai sẽ tin?!
Tiểu Dạng Nhi ũ rũ nhìn anh: “Vậy phải làm sao bây giờ, meo.”
Chắc chắn vẫn phải trả lại, nếu không trả, mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhưng cụ thể trả thế nào, đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Đông Chí than ngắn thở dài một phen, rốt cục nhớ tới một vấn đề khác: “Mấy đứa lấy nó ở đâu?”
Tiểu Dạng Nhi trộm liếc nhìn anh một cái, giống như gặp cảnh khốn cùng than thở nói: “Chính là cái nhà ở sân phía nam hồ nhỏ, trên lan can có trồng giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013835/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.