Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau
Hai người trở lại biệt thự với một bó bồ công anh vàng rực rỡ. Bảo Hân đem bó hoa đặt vào một góc bàn, trên môi còn vương lại nụ cười vui vẻ. Từ xa, Bảo Nam vẫy con bé lại gần. Đứng cùng hắn là ông nội, một người đàn ông mập mạp trên mặt đầy vẻ nịnh nọt và cô gái khi nãy. Trong mắt Bảo Hân thoáng qua vài tia hận ý nhưng rồi con bé cúi đầu: - Cháu chào ông. Chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ. Hoàng Nhậm Sơn vươn tay xoa đầu nói: - Con bé này sao có thể dễ thương như vậy? Con bé hướng người đàn ông mập kia khẽ cúi đầu: - Còn vị này có phải là Trần Bá Sơn không ạ? Người đàn ông khá bất ngờ khuôn mặt mang theo thập phần kiêu ngạo đưa bàn tay hộ pháp về phía nó: - Không một người trẻ như cô cũng biết đến Bá Sơn này. Thật vinh hạnh. Con bé nhìn bàn tay ông ta, dù trong đầu chỉ muốn dùng ánh mắt nghiền nát đôi tay kia nhưng lý trí lại khiến nó đưa bàn tay trắng trẻo nắm lấy bàn tay kia: - Ngài quá lời. Toàn bộ học sinh trường nghệ thuật làm gì có ai không biết đến nhà đầu tư lớn như ông Trần đây. Gặp ngài tôi mới vinh hạnh. Trần Thế Sơn thầm đánh giá cô gái trước mặt, phải nói rằng cô gái này rất xinh đẹp, dáng người hoàn hảo nhưng ông ta thấy có chút quen mắt. Rồi ông ta chợt nhớ ra một chi tiết: - Cô bé này là sinh viên trường nghệ thuật? Rồi một câu chuyện cứ thế kéo dài không hồi kết thúc. Đại loại là ông ta kể những cô diễn viên nổi tiếng là một tay ông ta nân đỡ, những bộ phim vang dội đều là ông ta đầu tư. Còn nói nếu con bé thật sự yêu nghề diễn viên sẽ chiếu cố nó. Con bé vẫn giả bộ lắng nghe, khuôn mặt tỏ ra cảm kích và nụ cười trên môi nó mang 10 phần giả tạo. ** Con bé lỉnh vào một góc, mệt mỏi uống một chút nước cam. Nụ cười cứng ngắc trên môi đã biến mất, khuôn mặt lạnh lùng có chút khó chịu. Cứ mải suy nghĩ mà nó không nhận ra một người đã lại gần mình, khuôn mặt người đó tràn đầy căm ghét, cao giọng mỉa mai nó: - Hừ. Đừng nghĩ ba tôi chú ý mà tưởng mình sắp nổi tiếng. Bùi Bảo Hân quay lại nhìn cô gái đó. Là cô gái khi nãy gặp ở cửa lớn. Khi nãy còn rất thân thiết gọi một tiếng chị Hân bây giờ thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Con bé mang theo vẻ khó hiểu nhìn cô gái buông một câu ngắn gọn: - Cô là ai? Khuôn mặt cô gái lập tức cau có, lẽ nào cô ta không đủ xinh đẹp để gây ấn tượng cho người khác. Cô ta cao giọng nói: - Tôi là Trần Kim Anh. Con bé suy nghĩ một chút, hơi gật đầu rồi tiếp tục uống nước cam của mình. Nó nhớ là nó từng cầu mong cô ta không phải con gái của Trần Bá Sơn, nhưng có lẽ ông trời không chiếu cố nhà họ Trần. Trần Kim Anh thẹn quá hóa giận, hung hăng hất ly nước trên tay con bé: - Thái độ của cô là sao hả? Bảo Hân cúi đầu nhìn chiếc ly một giây trước còn là ly nước cam ngon lành một giây sau liền trở thành những mảnh vụn sắc nhọn và nguy hiểm khẽ chậc lưỡi tự nói với mình: - Nhanh như vậy là lộ nguyên hình rồi. Cũng may ở đó là góc phòng, khá tối và vắng, tiếng đổ vỡ bị át đi bởi tiếng nói chuyện nên không ai chú ý. Con bé bỏ qua cô gái mà theo nó là thô lỗ kia cúi xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh trên sàn. Nó vừa chạm tới mảnh vỡ liền bị cứa một đường sắc lẹm vào đầu ngón tay trỏ, con bé hoảng hốt rụt tay lại, dùng tay kia bịt miệng vết thương. Hoàng Bảo Nam ở phía trung tâm căn phòng luôn hướng mắt về nơi Bùi Bảo Hân đứng, nhận ra sự bất thường giữa nó và Trần Kim Anh, hắn vội kiếm lý do rời đi. Khi lại gần hắn liền phát hiện con bé bị thương, máu theo những ngón tay liên tiếp nhỏ xuống sàn. Bảo Nam vội ngồi xuống, gấp gáp hỏi nó: - Cậu sao vậy? - Không sao chỉ bị đứt tay qua loa thôi.- Con bé lắc đầu. Hắn nhíu mày kéo nó đứng dậy, rút chiếc khăn tay trong túi ra bọc lấy tay nó rồi đi lướt qua Trần Kim Anh mang nó lên lầu hai. Trực tiếp mang Trần tiểu thư biến thành không khí. * Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng lại chảy rất nhiều máu. Máu tươi không ngừng trào ra không có khả năng cầm lại. Chiếc khăn trắng đã loang một mảng màu đỏ thẫm chói mắt. Hắn trở lên hoang mang khi máu cứ từ miệng vết cắt chảy ra: - Sao chảy nhiều máu như vậy chứ? - Không sao. Một lúc nữa sẽ hết. Con bé chấn an hắn dù bản thân cũng rất lo lắng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau