Hạnh phúc, nó không phải từ lý trí mà có, mà nó phải bắt nguồn từ tiếng gọi của trái tim. Nó thôi thúc chúng ta đi tìm kiếm yêu thương, thôi thúc chúng ta mở rộng ra tấm lòng. Yêu, lẽ nào lại chính là phép màu, thật sự là thiêng liêng như vậy? Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý.
Hoa rơi, hoa bay, bay theo làn gió nhè nhẹ thổi, cuốn trôi đi cùng với cát bụi. Vậy còn tình yêu? Liệu nó có thể nào giống như là cánh gió, cứ vô thức bay đi? Câu chuyện của hai nhân vật chính giống như một thước phim nhẹ nhàng vậy, không nồng nhiệt cũng chẳng da diết. Cô là một cô gái có đôi mắt u buồn và luôn thích vẽ.
Hắn là một chàng trai lạnh lùng và thích chụp ảnh.Rồi bằng cách nào đó hắn đã nhẹ nhàng bước vào tim cô khiến cô không cách nào chối bỏ. Hắn lạnh lùng với tất cả nhưng lại quan tâm cô hơn bất cứ thứ gì. Hắn luôn làm chỗ dựa vững chắc cho cô những lúc cô buồn.Nhưng một ngày kia khi bí mật được vén màn, liệu rằng tình yêu của họ có còn như xưa?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.