Chương trước
Chương sau
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

"Ta dò theo linh lực của sư muội thì tìm được đến đây, muội ấy phải ở gần đây mới đúng."

"Sư huynh, huynh lãng phí linh lực để sử dụng thuật truy tung làm gì? Bây giờ chúng ta vẫn chưa lấy được yêu đan của yêu thú địa giai, huynh còn lãng phí linh lực như vậy, chúng ta làm sao thắng được cuộc thi đây."

Giọng nói của Đường Cầm và Hàn Thanh truyền đến từ bên ngoài sơn động.

"Sư huynh, ta ở chỗ này."

Dao Quang nghe thấy giọng của Hàn Thanh thì đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy Dao Quang đi đến chỗ Hàn Thanh, ánh mặt Mặc Quyết lộ ra vài phần ý lạnh.

"Chậc chậc, tôn thượng à, xem ra phu nhân có tình cảm không được bình thường với vị sư huynh kia. Chẳng phải người ta hay bảo Tử Vân Các đều là một đám ni cô hoà thượng hay sao?" Liễu hộ pháp sờ cằm.

Kết quả vừa xoay đầu đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mặc Quyết, hắn vội vàng cúi gằm xuống.

Hàn Thanh thấy Dao Quang thì lập tức đi đến trước mặt nàng, "Sư muội, muội không sao chứ?"

Nhìn sắc mặt hồng hào không giống như trúng độc của nàng, xem ra hắn đã uổng công lo lắng cả ngày trời. Dao Quang bị nam nhân kia ôm đi, hắn sợ vết thương trên người nàng càng thêm nghiêm trọng.

"Muội không sao hết. Mặc công tử đã dùng linh lực cứu muội." Dao Quang giải thích.

"Hắn dùng linh lực cứu ngươi? Hai người các ngươi có quan hệ gì? Sư muội, ngươi quên mất quy củ của Tử Vân Các rồi sao!" Đường Cầm cắn răng nói.

Nàng ta tưởng rằng Dao Quang trúng độc, ở trong rừng Sương Mù lại hiếm ai chịu lãng phí linh lực đi cứu một người xa lạ, cho dù Hàn Thanh có tìm được Dao Quang, Dao Quang cũng đã sớm biến thành người tàn phế.

Lại không nghĩ đến nam nhân kia sẽ dùng linh lực cứu Dao Quang.

"Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi muốn ta chết sao?"

Dao Quang nghe Đường Cầm châm chọc mỉa mai mình, nhịn không được véo mạnh vào lòng bàn tay.

"Sư muội, môn quy có quy định dù chết cũng không được có quan hệ vượt rào cùng người khác." Đường Cầm lạnh lùng nói.

"Đường cô nương quá lời rồi. Sư huynh của ta cứu Dao cô nương là vì nàng muốn dẫn chúng ta vượt qua cuộc thi. Dao cô nương lương thiện như vậy, tất nhiên đáng giá để sư huynh của ta cứu giúp. Không giống người nào đó, cho dù có phế hết tay chân, bọn ta cũng lười muốn cứu." Liễu hộ pháp cũng đi ra, nói bằng giọng điệu châm chọc.

"Lá gan của ngươi to thật đấy, dám nói chuyện như vậy với sư tỷ của chúng ta. Đệ tử của một môn phái bình thường cũng xứng khiêu khích chúng ta sao!!" Lâm Võ Tu đứng sau lưng Đường Cầm lên tiếng nói.

Lâm Võ Tu là đệ tử được phân chung một đội cùng Đường Cầm và Hàn Thanh.

"Lâm sư đệ không được vô lễ." Hàn Thanh quát lớn.

Lâm Võ Tu nghe Hàn Thanh nói, lúc này mới câm miệng không nói nữa.

Hàn Thanh là đại sư huynh, cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn Tử Vân Các, mọi người đối với Hàn Thanh cũng kính nể hơn vài phần.

Ba người Hàn Thanh đi vào sơn động, buổi tối thay phiên nhau gác đêm.

Ngày hôm sau khi mọi người định ra ngoài săn thú, từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

"Sói đen! Có rất nhiều sói đen!"

Chỉ thấy tất cả các môn phái tiến vào rừng rậm đều chạy về hướng sơn động. Trong chốc lát sau, bên ngoài sơn động đã vây quanh hơn trăm người.

"Sao lại thế này?"

Dao Quang cùng mọi người đi ra ngoài thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một đệ tử: "Sói đen, có một lượng lớn sói đen đang tiến đến công kích chúng ta!"

Đệ tử kia vừa la lên thì bất ngờ từ sau lưng hắn, một con sói đen mắt vàng bổ nhào đến, dùng hàm răng nhọn hoắc cắn đứt yết hầu của đệ tử đó.

Sói đen mắt vàng chính là hung thú lợi hại nhất cấp huyền giai, hơn nữa chỉ đi theo bầy. Những đệ tử bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.

Đợi đến khi đệ tử kia ngã xuống, mọi người mới thấy rõ đằng sau hắn ta, vô số sói đen đang tiến về đây. Nói là bầy sói cũng không đúng, đây quả thật là một biển sói!

"Những con sói đen đó không phải đã bị chúng ta đánh lui sao? Sao lại còn nhiều như vậy?"

Hai mắt Dao Quang trợn to, không thể tin nổi vào mắt mình.

"Những con sói này sợ là quay lại báo thù cho những con sói đã chết hôm qua. Sói là động vật rất thích mang thù, hơn nữa rừng Sương Mù ba năm mới mở một lần, bầy sói này lại sinh sản nhiều như vậy, sợ là ba năm này đã xảy ra không ít chuyện."

Hàn Thanh thấy nhiều sói như vậy thì da đầu cũng trở nên tê dại, bọn họ có thể đối phó với từng con một, nhưng cả bầy thì không có cách nào!

Bầy sói dầy đặc này chỉ cần dùng số lượng cũng đủ để đè bẹp những tu sĩ có mặt ở đây.

Mọi người bắt đầu xếp thành vòng tròn để đối phó với bầy sói. Rõ ràng có không ít sói bị giết chết, nhưng bầy sói lại giống như không hề sợ chết mà cứ lao tới.

Sau khi chém chết mấy chục con sói, y phục màu tím trên người Dao Quang nhuộm đầy máu tươi, giống như vừa được vớt ra từ trong chậu máu.

"Chẳng phải sói là một trong số những loài động vật thông minh nhất sao? Hơn nữa thân là yêu thú, chỉ số thông minh của bọn chúng ắt hơn hẳn những con sói bình thường, biết rõ không phải đối thủ của chúng ta mà vẫn nhào tới là sao!"

Dao Quang dùng linh lực cường hóa thân thể nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả những con sói đang lao tới tốc độ cũng chậm dần.

"Sợ là sâu trong rừng rậm còn có thứ khủng bố hơn. Bầy sói giáp công với chúng ta tuy thương vong quá nửa, nhưng ít nhiều vẫn còn cơ hội sống sót. Thứ trong rừng có lẽ đáng sợ tới mức có thể giết chết hết bọn chúng."

Mặc Quyết nhìn vào sâu trong rừng rậm, chỉ thấy bên trong chậm rãi dâng lên một luồng sát khí nồng đậm.

Thứ mang sát khí này ít nhất cũng phải có một ngàn năm tu vi, thảo nào bầy sói đen lại vội vã chạy tới đây. Bọn chúng căn bản không muốn công kích những tu sĩ, chỉ đơn thuần muốn chạy trốn khỏi rừng rậm mà thôi.

Tu sĩ cấp cao nhất tại đây cũng chỉ mới đạt Kim Đan kỳ, căn bản không có khả năng nhận ra luồng sát khí này, cũng chỉ có yêu thú bẩm sinh đã mẫn cảm với sát khí mới có thể phát hiện ra được.

"Các ngươi mau tránh ra, mục tiêu của bầy sói đen này không phải là chúng ta."

Giọng nói của Mặc Quyết mang theo uy áp vô cùng to lớn, những người vốn đang chiến đấu cùng bầy sói sau khi nghe xong đều nhanh chóng dừng tay.

Mọi người chủ động tách ra chừa lại một con đường cho bầy sói, quả nhiên bầy sói không còn công kích bọn họ nữa mà vọt chạy ra khỏi rừng rậm.

"Mấy con sói này đang sợ gì sao? Bọn chúng không đến công kích chúng ta, chẳng lẽ đến đây để trốn?"

Dao Quang cũng phát hiện ra điểm không thích hợp. Vừa nãy khi đối phó với những con sói đen kia, dường như linh lực của nàng đang bị thứ gì đó khắc chế.

"Hình như có thứ gì đó sắp đi ra từ rừng rậm." Một người có tu vi tương đối cao đột nhiên rống lớn.

Chỉ thấy không trung nháy mắt biến thành màu tím sậm, trên bầu trời bỗng xuất hiện hình dáng của một con mãng xà màu tím. Bóng mãng xà đi đến đâu, cỏ cây trên mặt đất lập tức héo khô. Còn có những yêu thú cấp bậc quá thấp không nhận ra sự xuất hiện của mãng xà, trực tiếp bị nó hút thành những cái xác khô.

"Không xong rồi, đó là rắn tuyết Tử Ngọc! Lúc trước ta từng nghe nói bên trong rừng Sương Mù có yêu thú thiên giai, nhưng nhiều người tham gia đại hội như vậy lại chưa từng có ai trông thấy."

Sắc mặt Hàn Thanh trở nên khó coi. Chuyện Bồng Lai có yêu thú thiên giai, mọi người đều tưởng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Không nghĩ đến hôm nay lại gặp phải! Yêu thú thiên giai xuất thế, đi đến đâu gặp gì ăn đó.

Yêu thú thiên giai muốn biến thân thành người cần phải tích lũy năng lượng cực lớn, mà mấy tu sĩ linh lực trăm năm này lại là thứ đồ bổ tốt nhất hiện tại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.