Chương trước
Chương sau
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Quy đầu dính đầy dâm thuỷ cọ xát ở cửa huyệt, cả người Dao Quang mềm nhũn, một chân chống trên mặt đất căn bản không thể đứng vững.

Cơ thể trầm xuống khiến quy đầu cắm vào trong thêm một lần nữa, Mặc Quyết hít ngược một hơi khí lạnh, giữ chặt nàng bắt đầu thao một trận.

"Bé đĩ dâm, mới nãy còn lắc mông phản kháng, kết quả bây giờ lại đói đến mức tự mình nuốt chửng gậy thịt của bản tôn. Bản tôn sẽ thoả mãn nàng ngay lập tức!"

Hắn bóp eo của Dao Quang, từ đằng sau cắm nàng sâu thêm từng chút.

Dao Quang bị Mặc Quyết cắm đến nỗi không thể thẳng eo lên được, mông nàng bị ép nâng lên, Mặc Quyết thì ở phía sau dùng sức va chạm khiến xung quanh vang lên tiếng bạch bạch bạch.

"Từ bỏ... Xin ngươi... Hu hu..."

Côn thịt thô dài xoay tròn bên trong tiểu huyệt, quy đầu liều mạng va chạm với vách tử cung.

Lúc mới bắt đầu, Dao Quang còn có thể thét chói tai xin tha, đến về sau, nàng bị Mặc Quyết chơi đến nổi kêu không thành lời.

Tiểu huyệt không ngừng dâng lên khoái cảm từng đợt khiến Dao Quang sắp điên rồi, miệng nàng hé mở, thế nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Đến cuối cùng, cả người nàng bị hắn bắt quỳ xuống, để côn thịt nóng hổi có thể thoải mái cắm vào tiểu huyệt của nàng.

Dao Quang quỳ rạp ở trên mặt đất, Mặc Quyết cũng trầm người theo sau khiến dâm thuỷ chảy ra khỏi tiểu huyệt đổ ngược trở về.

"Sao lại yếu ớt như vậy? A Dao, về sau nàng sẽ phải bị nguyên hình của bản tôn thao nữa, đến lúc đó còn kịch liệt hơn bây giờ nhiều."

Mặc Quyết lúc này cũng không hề nóng nảy, sau khi cắm thêm vài cái bên trong bướm nhỏ của Dao Quang, hắn mới bắn hết tinh dịch nóng bỏng vào trong.

Dao Quang quỳ trên mặt đất nặng nề thở dốc, rõ ràng nàng không hề hoạt động, nhưng sau khi bị Mặc Quyết dùng sức cắm mấy cái, nàng lại giống như vừa ngự khiếm phi hành mấy ngàn dặm.

Không bao lâu sau, trước mắt Dao Quang tối sầm, trực tiếp ngất xỉu dưới thân Mặc Quyết.

Chờ đến khi nàng ngất đi, Mặc Quyết mới dùng linh lực xoá sạch ký ức vừa rồi của Dao Quang.

Hắn dùng thuật thanh tẩy rửa sạch cơ thể của cả hai, sau đó mặc lại quần áo cho nàng và mình một cách chỉnh tề.

"Tôn thượng, thuộc hạ có thể vào không?"

Liễu hộ pháp ở bên ngoài sơn động nghe đông cung sống nửa ngày.

Chậc chậc, dục vọng của tôn thượng đại nhân cũng mãnh liệt quá rồi. Không hổ là người đàn ông có hai cây gậy, bởi vậy năng lực khó tránh khỏi quá tốt.

Đáng thương cho Dao Quang cô nương, mới phá thân không bao lâu đã phải chịu đựng dục vọng mãnh liệt của tôn thượng.

"Vào đi."

Mặc Quyết ôm Dao Quang trong ngực, ngón tay chậm rãi mân mê khuôn mặt nhỏ của nàng.

"Tôn thượng, ngài có còn là người hay không. Cô nương người ta mềm mại như vậy, làm sao có thể chịu đựng nỗi dục vọng mãnh liệt thế này."

Liễu hộ pháp nhìn bộ dáng bị thao đến ngất của Dao Quang, hắn không khỏi tấm tắc. Tôn thượng đại nhân quá độc ác, cô nương người ta đều bị lão già này trực tiếp thao tới hôn mê luôn.

"Ngươi nói bản tôn? Liễu Dư, ngươi tưởng bản tôn không biết chuyện tốt mà ngươi làm sao? Ngươi và mấy huynh đệ của ngươi cũng tính là người à?"

Mặc Quyết liếc xéo Liễu Dữ một cái.

Liễu Dư có mấy cái đầu, mỗi một cái đều đại diện cho một thần hồn. Ngoại trừ chủ nhân, vài cái khác đều được xem là thân thể độc lập. Sau khi xem trọng nữ nhân nào đó, mấy người bọn họ đều phải thoả mãn mới bằng lòng thả người ta đi.

Liễu Dư sau khi bị Mặc Quyết vạch trần thì sờ mũi nói, "Đâu có giống nhau. Ta đâu có định chơi chết người ta. Nhưng mấy ca ca khác đều không thoả mãn, ta cũng không còn cách nào khác."

Mặc Quyết lười để ý đến hắn, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có một mình nữ nhân trong ngực.

Vươn tay sờ gương mặt nhỏ của Dao Quang, cảm xúc mềm mại trong tay khiến đầu quả tim của hắn không khỏi run lên.

Bộ dáng say ngủ của nàng quá đáng yêu, quả thật làm người ta muốn thao nàng đến chết.

Dao Quang ngủ trong ngực Mặc Quyết một lúc lâu, trong lúc mơ màng, hình như nàng lại làm với nam nhân không nhìn rõ mặt kia rất nhiều lần.

Nam nhân kia dùng vô số thủ đoạn khiến người ta cảm thấy thẹn cắm côn thịt vào trong tiểu huyệt của nàng.

Trong lúc ngủ mơ, tiểu huyệt bị tinh dịch nóng hổi tưới tắm, ngay cả bụng nhỏ cũng bị bắn đầy.

Nàng nhíu mày mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực của Mặc Quyết. Dao Quang hoảng sợ vùng ra khỏi vòng ngực Mặc Quyết, "Ngại quá, sao ta lại ngủ rồi?"

Khi giơ tay lên, nàng phát hiện miệng vết thương đã không còn đau nữa.

Nàng cẩn thận vén ống tay áo lên, thấy cánh tay mình trơn nhẵn không hề có vết thương nào.

Chẳng phải trước đó nàng bị yêu lang cắn một phát sao? Sao mới đó mà miệng vết thương đã biến mất rồi?

"Ngươi bị thương, bởi vì thương thế quá nặng nên mới ngất đi."

Mặc Quyết nói xong thì nặng nề ho khan một tiếng.

"Có phải vết thương lại tái phát không?"

Dao Quang nghe tiếng Mặc Quyết ho khan, nhớ tới một kiếm đâm vào vai Mặc Quyết trước khi tiến vào rừng rậm.

Vết thương trên người Mặc Quyết cũng không nhẹ hơn nàng là bao.

"Ta không sao."

Mặc Quyết nói xong thì che miệng vết thương trên vai lại.

"Sao có thể không sao được chứ? Vừa rồi Dao cô nương bị thương, ngươi đã truyền linh lực của mình cho nàng ấy, vết thương của người ta đã lành, nhưng của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng. Vất vả lắm mới tu lên Trúc Cơ đỉnh, kết thúc đại hội luận kiếm lần này e là sẽ bị thụt lùi bề Trúc Cơ sơ kỳ." Liễu hộ pháp nhỏ giọng nói.

Nói xong, hắn còn nháy mắt với ma tôn đại nhân một cái. Xét toàn bộ Minh Uyên Tông, Liễu Dư tự tin kỹ thuật diễn của mình là đỉnh nhất.

Nếu đổi một người khác ở đây, làm sao có thể phối hợp nhịp nhàng với ma tôn như hắn được chứ?

Ở ma giới, người có thực lực mạnh hơn Liễu Dư không phải không có, nhưng không một ai có thể ngồi vào vị trí hiện tại của Liễu Dư.

Liễu hộ pháp tỏ vẻ, biết đối nhân xử thế mạnh hơn có thực lực cao cường rất nhiều.

Dao Quang huy động linh lực, quả nhiên phát hiện thấy linh lực của mình đã tăng thêm vài phần so với trước kia.

Nhưng nàng không hề biết linh lực của mình tăng lên là nhờ song tu cùng Mặc Quyết. Nàng cho rằng giống như lời Liễu hộ pháp nói, đây là do Mặc Quyết truyền sang cho nàng.

"Mặc Cửu, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại truyền linh lực của mình cho ta chứ, ngươi có còn muốn tu luyện nữa không?"

Dao Quang tức đến nỗi hai mắt đỏ lên. Ai cũng biết rằng các môn phái nhỏ đều không có nhiều linh dược, muốn tu luyện lên Trúc Cơ đỉnh không phải là chuyện dễ dàng.

Đừng thấy vẻ ngoài Mặc Cửu như hai mươi tuổi, nói không chừng hắn đã một hai trăm tuổi rồi cũng nên.

Lần này truyền linh lực sang cho nàng, chỉ sợ tu thêm một trăm năm nữa cũng không đạt được như cũ.

"A Dao xả thân vì đồng môn, chuyện này đương nhiên đáng giá." Môi mỏng của Mặc Quyết có hơi cong lên.

Nhìn thấy Dao Quang quan tâm đến mình, tâm tình của hắn không khỏi tốt lên.

"Nhưng ngươi cũng không thể truyền linh lực sang cho ta như vậy! Bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi." Dao Quang lập tức vận khí định truyền linh lực sang cho Mặc Quyết.

"A Dao đừng làm việc ngốc nghếch, chúng ta còn phải sinh tồn trong rừng rậm 10 ngày nữa. Linh lực của ta và sư đệ đều không bằng nàng, nếu nàng xảy ra chuyện gì, khi gặp yêu thú chúng ta chỉ còn con đường chết mà thôi." Mặc Quyết nhíu mày nói.

Nghe lời Mặc Quyết nói, Dao Quang đành từ bỏ ý định trong lòng. Hắn nói không sai, bây giờ người có thể bảo vệ bọn họ chỉ có một mình nàng mà thôi.

Nếu nàng lại lãng phí linh lực, lỡ như gặp phải yêu thú cấp cao, ba người họ làm sao có thể đánh thắng đây?

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.