Chương trước
Chương sau
Trương Tiểu Ngọc đứng như trời trồng, chắc cô nàng sắc sảo nào đó bị sang chấn tâm lý đến mức không biết nên phải hành động như thế nào.

Lạc Minh Tịch tay chống cằm, tư thế sẵn sàng xem tiếp một màn kịch hay hiếm có trong đời. Thân là một độc giả cày ngày cày đêm, đọc truyện từ đầu chí cuối, cô sao không thể biết được tấn bi hài kịch nếu xem tận mắt thì vừa sinh động lại vừa thú vị ra sao.

Cô còn nghĩ, với cái tính của Trương Tiểu Ngọc, cô ta sẽ dậm chân túm tóc của Bạch Tuyết Mai, lợi dụng truyền thông còn đứng về phía cô ta làm ra một trận long trời lở đất. Đến cả cô còn sẵn sàng dùng thân phận Joey biến chuyện bé xé ra to, chuyện to vạch ra cực đại. Không vì gì khác, vì thích, và vì cô muốn xem cái mặt của Bạch Tuyết Mai khi lên tivi sẽ ra hình thù như thế nào.

Trăm tính vạn tính không tính tới Trương Tiểu Ngọc bắt đầu bù lu bù loa lên. Không biết là khóc thật hay khóc giả, chỉ thấy cô ta mắt đẫm lệ, bộ dạng chịu phải ủy khuất, tủi thân đến cực độ.

"Mình... mình nào có..."

Từ phía của Lạc Minh Tịch nhìn ra, trông cô ta như đang co rúm người lại sợ sệt. Khoan đã cô nương, cái khí chất kiêu ngạo trời sinh của cô đâu mất rồi?

Học sinh vây quanh xì xầm bàn tán, rỉ vào tai nhau nói thầm cho nhau nghe, không nghe được là đang nói đến chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện chẳng tốt lành gì.

"Các bạn ấy chứng kiến hết mà, nhỉ? Nhỉ?

Trương Tiểu Ngọc quay xung quanh tìm sự trợ giúp. Trong đám học sinh chỉ dứt tiếng xì xầm, còn đâu thì chúng nó đều không muốn nói gì.

Bạch gia ai dám đụng.

Đại minh tinh tổ sư lại càng không ai dám đụng.

Đừng nói đụng đến cả Hoàng gia, ở đây chăng có ai dám hết.

À, ai chứ trừ bản thân mình mà. Quan trọng là cô có còn mỗi cái mạng ngọc ngà này, không thể vì người dưng qua đường mà cống hiến thêm một linh hồn cho âm ti được.

Trách cô quá tốt bụng, trách cô phát hiện Bạch Tuyết Mai quá giả tạo mà đứng lên làm chứng đi.

"T trung có lắp đặt camera ở căng tin, tôi tin là bác bảo vệ có thể phân biệt được ai đúng ai sai đấy."

Chỉ trong một thoáng chốc, Lạc Minh Tịch cũng tự cảm nhận được bản thân cô đang là một người anh hùng cứu mỹ nhân, tuy nhiên chẳng thấy tự hào gì sất, chỉ thấy rước thêm họa vào thân.

Cả đám người đằng đó theo tiếng nói quay qua đây nhìn, một nữ sinh tóc dài chấm vai nghiêm chỉnh đứng lên, gương mặt xinh xắn mang theo chút nét trẻ thơ, có hơi chút ngây ngô trong sáng.

Trương Tiểu Ngọc cảm động đến rớt nước mắt, dù không biết bác bảo vệ có thực sự phân biệt được không nhưng cô vãn cảm kích có người đứng lên nói đỡ thay mình.

Bạch Tuyết Mai lại tính kế gì đó, làm ra vẻ yếu đuối đã chịu nhiều tổn thương dựa vào trong lòng Hoàng Hạo Thiên để tìm đến nơi mang lại cho cô ta cảm giác an toàn, thỏ thẻ.

"Bạn học Lạc, tôi thực sự bị người ta đẩy ngã. Dù chưa được làm sáng tỏ nhưng bạn cũng phải bỏ qua ân oán cá nhân mà tin tôi chứ."

Cái cụm "ân oán cá nhân" được luyến láy nhấn mạnh ở ngay trong câu. Tiếng xì xầm dường như đã dứt mà nay lại xuất hiện, bọn học sinh lại bắt đầu rảnh nợ mà đi ăn dưa rồi.

Trương Tiểu Ngọc vẫn khá rụt rè, nhút nhát, cứ như không phải là bản thân của Trương Tiểu Ngọc vậy. Tuy nhiên chuyện đó thì Lạc Minh Tịch chưa tính tới, có thời gian thì cô sẽ điều tra xem sau.

Bị Bạch Tuyết Mai nói như thế, Lạc Minh Tịch vẫn hiên ngang tiến lại gần. Không phải là cô không sợ uy hiếp của hào quang nhân vật chính, chẳng qua thể loại nhân vật chính này không có hào quang để dọa cô thôi.

Bí kíp tiếp theo: chiến luôn đi! Ôm đùi cái ***

"Cây ngay không sợ chết đứng. Người không làm ra tội tình gì sẽ không tự bao biện cho bản thân."

Vài giây im phăng phắc, cảm tưởng có thể nghe được cả tiếng máu chảy trong não. Lạc Minh Tịch nhận ra được,



Hoàng Hạo Thiên có cái biểu cảm nhíu mày, nhìn xuống người trong lòng đầy hoài nghi.

Bạch Tuyết Mai tạm thời không phản bác lại được, kiếm đại một cái có định mang theo cả Hoàng Hạo Thiên rời đi.

Vẫn bị chậm một bước, bị giáo bá Tề Hàn Vũ cùng đám đàn em đã đứng canh ở cửa lại.

Tay Tề Hàn Vũ cầm một chiếc smartphone quơ quơ, dựa vào thành cửa ra vào, ngả ngớn nói.

"Không cần đến phòng bảo vệ cho xa, camera ở trường đều là nhà tôi tài trợ mà."

Nên là bằng cách nào đó cậu đã lấy được băng ghi hình.

Lạc Minh Tịch quên mất, Tề gia độc quyền về điện tử ở nước Y. Là thiết bị liên quan đến điện tử hay game gủng thì đều là nhà họ Tề đó thầu hết.

Nghĩ lại, dù cô có biết thì cũng không nhờ đến Tề Hàn Vũ đâu. Cô cần phải tự lập để tránh việc ỷ lại vào người khác, tránh cho việc Tề Hàn Vũ chơi chán rồi bỏ cô, cô lại đi tự tử vì thất tình thì chết dở.

Bạch Tuyết Mai tất nhiên hoàn toàn không muốn xem đoạn băng ghi hình, nhanh chóng dùng cái đầu đầy IQ nghĩ ra một đường lui.

"Ôi, chóng mặt quá."

Cô ta giả bộ bị đau đầu, tay đưa lên xoa thái dương, ngã ra sau như đúng rồi, để cho Hoàng Hạo Thiên đỡ lấy được. Cô ta bày ra vẻ mặt yếu ớt, nói.

"Em mệt quá, chắc do ăn phải cái gì. Không những chóng mặt còn thấy đau bụng nên mới hiểu lầm bạn học

Trương. Anh Thiên, anh đưa em xuống phòng y tế đi."

Câu cuối được nói ra bằng âm điệu làm nũng, chạm vào tận trái tim băng lãnh của Hoàng Hạo Thiên. Cậu ta không nghĩ gì nhiều thêm, lập tức ôm ngang người lên, bế kiểu công chúa, đi ra cửa. Trước khi rời đi hẳn còn tặng cho đám người Tề Hàn Vũ cái nhìn không mấy thiện cảm.

Khi đã khuất bóng chẳng thấy đâu nữa, mọi người trong nhà ăn mới quay lại mọi việc đang dang dở. Tề Hàn Vũ nhanh chóng cất bước tới chỗ Lạc Minh Tịch.

"Lần sau đừng tự tiện như thế, nhỡ đâu Bạch Tuyết Mai lại nghĩ ra chiêu trò gì, cô không chống đỡ nổi thì sao?"

Lại là một mặt chan chứa đầy sự lo lắng. Nói thật chứ Lạc Minh Tịch có cảm thấy được sự rung động của tuổi thiếu nữ, rồi lý trí lại từ đâu chạy ra, đánh tan mộng xuân.

Chỉ là không biết bày ra bộ dạng gì ngoài cái dạng cúi gằm mặt xuống lắng nghe một bài thuyết giáo, coi đây như là cái thú vui nho nhỏ.

"Làm ơn, thấy em như này, tôi lại thấy mình thật vô dụng."

Chỉ là một lời nói nhỏ, chỉ đủ cho người ở gần đó nghe thấy. Không chỉ Lạc Minh Tịch, Trương Tiểu Ngọc cũng sợ hết hồn. Cô nàng tự giác đứng cách xa tiêu chuẩn mười mét, đi chọn đại mấy món dễ nhìn để ăn ở một góc.

Sau cái nỗi sợ, Lạc Minh Tịch tiến tới cái sự đỏ mặt vì ngượng. Tề Hàn Vũ mặt dày mày dạn, dùng tới một lời cầu khẩn chân thành, nói ra lời lẽ trong lòng trước Lạc Minh Tịch.

Cái tốc độ tiến triển này có phải là nhanh quá rồi không? Làm cô sợ quá. Nam thần của cô có phải bị hỏng rồi không? Thật sự để ý tới nữ phụ này sao.

Thấy Lạc Minh Tịch có đôi chút khó xử, Tề Hàn Vũ mất mát mà cười nhạt, chỉ nói "tôi hiểu rồi" rồi quay lưng đi mất. Nhìn thấy bóng lưng đó, không hiểu sao lại thấy lẻ loi, đơn độc, cô quạnh đến thế nào.

Trương Tiểu Ngọc lại tới tìm Lạc Minh Tịch, kéo ra một góc nhỏ ở sân vườn trong trường để nói chuyện riêng.

Cô nàng ngó ngang ngó dọc, chắc chắn không ai ở đó mới mở miệng. Dù vậy giọng nói vẫn được đè xuống, chỉ đế hai người chụm đầu lại với nhau nghe thấy.



"Này, cậu là Lạc Minh Tịch thật hả?"

Lạc Minh Tịch tính nổi đóa, sau đó tự ngăn bản thân lại. Ở nhờ thì chủ nhân cho luôn chìa khóa nhà rồi, vậy tức là giờ cô là Lạc Minh Tịch còn gì nữa.

"Ờ, đúng."

Thái độ không mấy tốt, chính Trương Tiểu Ngọc còn thấy chán chẳng muốn nói nữa. Nhớ tới cái mục đích chính, đành nhịn lại vậy.

"Thế còn cậu, là Trương Tiểu Ngọc thật hả?"

Trương Tiểu Ngọc giật nảy mình, phản ứng còn gắt hơn cả Lạc Minh Tịch. Cả hai đều biết có uẩn khúc ở đây khi cái kiểu câu hỏi này được đưa ra.

Hai người chuyển địa điểm, tới gần khu vực tòa nhà dạy học bị bỏ hoang. Nghe đồn cái chỗ đất phía Đông Nam trường học này có ma ám, chẳng mấy học sinh tới đây, là nơi tụ tập để làm chuyện xấu. Mà dĩ nhiên, hai người này tới đây để điều tra sự thật về đối phương.

"Cậu từ đâu tới?"

"Thế giới nào chứ không phải nơi này."

"Ừ, tớ cũng thế."

Lạc Minh Tịch kinh ngạc, không phải chứ, đồng hương à. Không chỉ cô, mà Trương Tiểu Ngọc cũng ngạc nhiên không kém cạnh.

"ổ thế giới của tớ, đây là thế giới trong sách."

"Một tiểu thuyết mạng máu chó đúng không?"

"Cmn, đúng!"

Càng nói chuyện lại càng thấy điểm chung, hai bên hứng khởi không thôi.

"Ôi, đồng hương!!"

Như người thân đã xa cách bấy lâu nay, hai người ôm chầm lấy nhau, xúc động đến rớt nước mắt. Sau khi biết được đối phương cùng một quê hương, cùng một mục đích muốn ôm đùi nhân vật chính nhưng vỡ mộng, hai người bắt tay, đầy đồng cảm chia sẻ cho nhau.

"Tớ nhớ Bạch Tuyết Mai đâu phải kiểu người như này chứ." Trương Tiểu Ngọc xoa cằm suy ngẫm chuyện hồi trưa.

"Ban đầu tớ cũng đâu biết Bạch Tuyết Mai như thế đâu, còn tận lực giúp cô ta về nhà."

Hèn gì, Trương Tiểu Ngọc thấy Bạch Tuyết Mai sang trọng hơn so với tưởng tượng của cô.

Ngoài Bạch Tuyết Mai ra, còn có cả nam phụ chung tình Tề Hàn Vũ nữa. Cậu ấy phải chung tình với nữ chính lắm chứ, giờ có gì đó mờ ám với Lạc Minh Tịch lắm nha. Nhưng cô nghĩ hiện tại không tiện để hỏi, để đó quan sát dần dần vậy.

"À mà."

Lạc Minh Tịch như nhớ ra chuyện gì, vỗ vỗ cánh tay của người ngồi bên cạnh, gây sự chú ý của Trương Tiểu Ngọc.

Trương Tiểu Ngọc một đầu đầy dấu hỏi chấm, nhìn chằm chằm Lạc Minh Tịch muốn hỏi.

"Cậu là Cục Bông Ở Cung Trăng à?"

Trương Tiểu Ngọc ngây ra, thất thần một hồi, muốn trốn nhưng không kịp chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.