Chương trước
Chương sau
Trương Tiểu Ngọc có một bí mật hay gì đó mà không thể nói ra, thường hay lén lút đi theo cặp đôi nhân vật chính, hay bị Lạc Minh Tịch lén lút phát hiện theo.

Ô, kỳ thực thì cũng chẳng có gì đâu, chẳng là Lạc Minh Tịch muốn tìm hiểu chút về cô nữ phụ này nên mới đi theo điều tra, cô kia thì lại cứ đi theo cặp nhân vật chính đớp cẩu lương mà lại không làm gì khác ngoài nép ở một chỗ đứng nhìn. Chắc chắn là não cô này có vấn đề rồi, linh tính của Lạc Minh Tịch cho hay.

Tề Hàn Vũ lại đang ngủ trong giờ, Lạc Minh Tịch lại nhìn bên ngoài cửa sổ ngắm bầu trời nhiều mây, trầm ngâm suy tư.

Giáo viên trên bục giảng thì vẫn giảng bài, đứa nào ngồi học thì cầm bút viết xoành xoạch, đứa nào không học thì bò lăn ra bàn ngủ. Đây là một chuyện thường ngày ở lớp 7.

Đám bạn trẻ không sợ không qua môn, ai cũng nước đến chân rồi mới nhảy, bọn này cũng thế, và đó là cách học của chúng nó.

Chính ra, nhân tài như đại thần Joey đây cũng là kiểu người như thế, nên giờ đây cô không học hành gì, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.

Nãy giờ cô tính tới một cái khả năng, Trương Tiểu Ngọc đang sử dụng kế "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng" nên mới đi theo hai nhân vật chính rồi cứ đứng nhìn họ biểu diễn ân ái bên cạnh nhau, sau đó từ từ mà tìm hiểu rồi tấn công bất ngờ. Tính đến xác suất thì khả năng thành công được cũng có phần khả quan đấy chứ đùa đâu.

Nhìn sang người bạn trai cùng bàn đang nằm ngủ say giấc nồng bên cạnh, Lạc Minh Tịch cảm thán. Người gì đâu mà đẹp dữ thần luôn á, xứng đáng, xứng đáng là...

Người có khả năng tranh giành nữ chính với nam chính.

Khỏi nói, lòng cô lại vào giai đoạn não nề.

Theo cốt truyện, Tề Hàn Vũ từ thuở thiếu niên cho tới khi trưởng thành, đều là nam phụ si tình với nữ chính Bạch Tuyết Mai. Cho dù trời đất có dung hòa vào làm một đi chăng nữa, tình cảm đó vẫn là sẽ không thể đổi thay. Phải nói, người nặng tình và đáng được trân trọng tình cảm nhất chính là Tề Hàn Vũ.

Nữ chính Bạch Tuyết Mai gặp phải chuyện không hay, lắng lặng đứng ra, lấy thân mình bảo vệ. Bạch Tuyết Mai bị ngược, lẳng lặng đi ra vỗ về, chiếu cho cô gái nhỏ một nguồn sáng của hi vọng.

Vậy mà...

Tiếc thay, kiếp nam phụ vẫn hoàn kiếp nam phụ, cho dù tài năng hay nổi tiếng cỡ nào, nhan sắc nổi bật ra sao, vẫn chẳng thể nào thắng nổi hào quang chói lóa, sáng ngời ngời của nam chính. Tề Hàn Vũ có kết cục không đến nỗi quá tệ, tệ ở chỗ cậu ấy sẽ đơn độc một mình cho tới khi kết truyện, nhìn người mình yêu thương trong vòng tay người khác, lặng lẽ tới nơi đất khách xứ người để tìm kiếm thứ dành cho mình.

Cuối cùng, số phận tác giả đưa đẩy cho cậu lại là về nước, chịu đựng nỗi đau vô hình trong tâm hồn, gượng nở ra một nụ cười gượng gạo chúc phúc cho nam nữ chính.

Đau lòng biết nhường nào.

"Haiz..."

Người này tốt tới như thế, vì sao tác giả một mực phải khẳng định thằng cha bội tình bạc nghĩa kia, vì mấy bầu ngực liền quên đi luôn "chân ái của cuộc đời" Hoàng Hạo Thiên là nam chính kia chứ.

Cô mà gặp là phang thẳng một chưởng dép vào mặt con mụ tác giả, thật không thể ngờ mà.

Tề Hàn Vũ, nam thần của cô, xứng đáng để có được một tình yêu hạnh phúc. Kiểu người như cậu ấy, có đầu thai mấy kiếp cũng khó mà gặp được.

"Làm sao lại thở dài?"

Bất tri bất giác, cái thở dài của Lạc Minh Tịch không còn là thầm ở trong lòng nữa, đánh thức Tề Hàn Vũ.

Lạc Minh Tịch nhớ lại những chuyện mình vừa nghĩ tới, đột nhiên nóng mặt quay ngoắt đi. Cô sao có thể giải thích theo kiểu "vì cậu mà tớ thở dài" cho được. Rất không có liêm sỉ.

Hơn nữa, cô vẫn luôn cho rằng Tề Hàn Vũ không có thực sự thích cô, thế nên là nói ra chẳng phải rất ngại à. Sau này có bị vả mặt thì sẽ là một vố rất đau đó. Mặc dù mới hôm trước cô cũng đã nói ra lời trong lòng vốn không nên nói ra.

"Không, không có gì."

Tề Hàn Vũ vẫn luôn để ý tới, Lạc Minh Tịch khi có chuyện gì đều sẽ tự thân vận động, tự chính bản thân cô mà giải quyết. Thỉnh thoảng đi cùng đàn em chơi ở công viên quảng trường, thấy có không ít cặp đôi qua đó dắt tay nhau hẹn hò.

Người con gái ở đó thì đều là cái kiểu yếu đuối, ủy mị, hay làm nũng, cái gì cũng phải dựa vào bạn trai mới chịu được. Vặn cái chai nước thôi, mới đỏ tay có chút thôi mà đã mếu máo, phụng phịu.

Nhìn lại cô bạn gái của mình, đến cả việc đánh người cũng tự bẻ khớp tay mà làm, hoàn toàn không cần đến cậu.



Đôi khi, con gái yếu đuối đi một chút mới tốt, cậu muốn nhìn thấy một Lạc Minh Tịch như vậy...

Chứ không cần ai đó quá vô dụng, xin cảm ơn.

Lạc Minh Tịch qua con mắt của Tề Hàn Vũ, thỉnh thoảng lại thơ thẩn trên trời, không biết là nghĩ gì, khiến cho Tề Hàn Vũ hơi tổn thương trong lòng, khiến cậu thấy bản thân như là người thừa trong cuộc đời của cô.

Phải chăng, Lạc Minh Tịch chưa từng tin tưởng đến những gì mà Tề Hàn Vũ muốn đối xử với cô?

Những tưởng trở thành cặp đôi với nhau, hai người đã có sự tin tưởng nhất định dành cho nhau. Thế mà, Lạc Minh Tịch vẫn còn hoài nghi, nên mới thơ thẩn, mới tự mình giải quyết vấn đề mà không nhờ đến cậu.

Làm sao để Lạc Minh Tịch mới toàn tâm toàn ý tin tưởng và có một thời thanh xuân tươi đẹp với cậu đây...?

Trong một khoảnh khắc, hai người cùng đồng loạt thở dài.

"Haizz..."

Giờ cơm trưa, căng tin trường, nơi thường xuyên diễn ra hàng loạt drama không kém gì phim truyền hình.

(Người Hầu Hào Môn) cũng không thể không kể tới những cái scene bạo lực học đường rất dramatic điển hình như bao bộ truyện có nội dung về thanh xuân vườn trường khác.

Lạc Minh Tịch không một mống bạn gái, chỉ có một nhóm bạn là con trai. Hiện tại, cô chỉ muốn được yên thân suy nghĩ về cuộc đời đầy chông gai, trắc trở của người phụ nữ nên mới quyết định táo bạo, ngồi một mình ở căng tin trường học.

Đám con trai sao hiểu được cái nỗi lòng của người phụ nữ, chúng nó kiểu gì cũng sẽ nói là:

"Thôi, làm ván game là hết ý mà."

Hết cái gì, mấy cái nỗi lo này cũng đâu thể nào ngày một ngày hai mà hết, do đó mà sau nửa tiếng đồng hồ mà hết thì cũng là điều bất khả thi. Chỉ có đám con trai mới có cái logic như vậy.

Dù sao đi chăng nữa, Lạc Minh Tịch vẫn là một đứa Con! Gái!

Một suất cơm "bình dị", rất hợp với cuộc sống của những học sinh "bình thường". T trung có khác.

Chỗ Lạc Minh Tịch ngồi là một chỗ trong góc, có thể nhìn thấy khá nhiều chuyện xảy ra trong căng tin.

Hai nam sinh xô ngã, thóa mạ, thậm chí đánh nhau chỉ vì một nữ sinh. Bạn này chắc đầu thai đi làm nữ chính ngôn tình đi là vừa. Nhưng qua con mắt hủ nữ của Lạc Minh Tịch, hai bạn nam này là đang giả vờ. Kinh nghiệm đánh nhau bấy lâu nay của cô sao mà lệch đi được. Úi giời, nhìn cái cú đấm kia đi, so với tốc độ của mấy kẻ ghét nhau không đội trời chung thì còn chậm chán, và còn rất nhẹ nữa.

Đánh nhau còn không đánh vào mặt mà đánh vào mấy chỗ nhiều thịt.

Từ một nữ chính ngôn tình, nữ sinh nào đó đã lặng lẽ trở thành nữ phụ đam mỹ.

Có rất nhiều khúc cua mà một tay lái cừ khôi nhiều khi cũng không kịp bẻ lái.

Chăng hạn như bên kia, một nhóm nữ sinh, đứng đầu là cháu gọi hiệu trưởng là bác, đang túm tóc đố sữa vào khay cơm của bạn học nữ nhỏ xinh, gió thổi liền bay, đám bắt nạt còn trộn đều tất cả thức ăn lên. Vừa nhìn liền chẳng muốn ăn nữa luôn rồi.

Theo như người đọc tiểu thuyết và quan sát từ bên ngoài như Lạc Minh Tịch, có rất nhiều kiểu bẻ lái như sau:

Một là: nữ sinh bị bắt nạt có thân phận rất bá.

Hai là: nữ sinh bị bắt nạt có bảo kê là một anh giai nào đó.

Ba là: nữ sinh bị bắt nạt là nữ cường, đứng dậy cầm khay ném thẳng vào mặt nhóm bắt nạt.

Bốn là: nữ sinh bị bắt nạt có dính một ít hào quang nữ chính, nhóm bắt nạt không những không hại người còn tự hại mình, gậy ông đập lưng ông.

Nhưng Lạc Minh Tịch lại chưa bao giờ đủ trình để lấy được cái bằng lái bẻ cua toàn phần, lần này bẻ lái bị vượt quá tốc độ quy định, không kịp tránh né, bụp mặt ra đất.

Nữ sinh bị bắt nạt còn không phải là nữ sinh, đó là một nam sinh!



Còn là nam sinh họ hàng xa lắc với hiệu trưởng, hiệu trưởng phải gọi một tiếng "'ông nhỏ"!

Đã thế, còn gạ gẫm đứa cháu xa lắc nào đó lên giường ngay giữa toàn bộ học sinh ở căng tin.

Khoan nhắc đến chuyện đó, vị này sao lại ăn mặc như nữ sinh thì là như này: để gạ toàn bộ nữ sinh trong trường.

Lạc Minh Tịch kiểu: !!?? Wtf?

Vở kịch này rất đặc sắc, xin phép hạ màn đừng nhắc đến nữa.

Tuy nhiên, ở một hướng khác cũng có một vở kịch khác đặc sắc cũng không kém cạnh gì.

Một vở kịch về nữ chính Bạch Tuyết Mai và nữ phụ Trương Tiểu Ngọc, nghe thôi đã thấy đặc sắc rồi.

Lạc Minh Tịch tự nhiên thấy hào hứng, vừa ăn cơm vừa theo dõi tình hình tại hiện trường.

Nữ chính Bạch Tuyết Mai, lạ lùng thay, đang ngồi ăn cơm một mình. Còn Trương Tiểu Ngọc, đang đi ký tặng vài học sinh. Vốn tưởng là hai bên ai lo chuyện người nấy, thế nhưng lại bất ngờ xảy ra sự kiện chăng ai mong chờ tới.

Trương Tiểu Ngọc ký tặng cho nhóm học sinh xong, cũng tự mình đi lấy khay cơm. Mang ra một cái bàn khác, đi qua bàn ăn của nữ chính, thoạt nhìn thì rất là bình thường.

Oạch một cái, cơm trong khay của Trương Tiểu Ngọc rơi trên người Bạch Tuyết Mai, còn Trương Tiểu Ngọc ngã dưới đất, tay hình như bị đập vào góc bàn.

Bạch Tuyết Mai bật phắt dậy, thút thít:

"Bạn học Trương, sao bạn phải đối với tôi như vậy?"

Trương Tiểu Ngọc chật vật đứng dậy, vẻ mặt khó khăn, xen lẫn có một chút... không biết.

Rất không hề giả trân.

Trương Tiểu Ngọc hoang mang, đứng dậy rồi lại luống cuống tìm khăn tay trên người, đưa cho Bạch Tuyết Mai.

Bạch Tuyết Mai đưa tay ra nhận, rất nhanh thu lại. Trương Tiểu Ngọc lúc này đã buông tay ra, cái khăn tay bị rơi xuống bát nước canh.

"Bạn học Trương, mặc dù bạn mới tới trường, tôi không nghĩ bạn lại ghét tôi đến như thế."

Bạch Tuyết Mai rơi nước mắt, bao nhiêu nam sinh gần đó nhìn thấy cảnh tượng, động lòng thương xót. Nữ sinh gần đó, người biết người không biết chuyện gì đang xảy ra, rất nhiều biểu cảm được đưa ra cùng một lúc.

Trương Tiểu Ngọc lại càng hậu đậu, vẻ tự tin thường ngày biến mất tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt bất lực cùng với tái mét, không biết là giận hay là sợ.

Giận thì còn hợp lý, chứ sợ thì cứ kiểu gì ấy.

"Đâu có, tôi không có ý mà. Bạn đừng hiểu lầm."

Mãi mới thốt ra được một câu, Trương Tiểu Ngọc định đưa tay ra vỗ vai an ủi Bạch Tuyết Mai, nào ngờ Bạch Tuyết Mai tự đưa người ra sau, ngã xuống.

Hoàng Hạo Thiên lại từ cửa căng tin nhìn thấy, chạy vội ra đỡ lấy. Bạch Tuyết Mai không thương tổn gì, nằm gọn trong lòng Hoàng Hạo Thiên.

Lấy góc độ của nhân chứng chứng kiến tất cả, Lạc Minh Tịch dám khẳng định chắc chắn, nữ chính Bạch Tuyết Mai đang diễn để cố ý gây bất lợi cho Trương Tiểu Ngọc.

Hoàng Hạo Thiên xuất hiện kịp lúc, diễn cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân" cực mãn nhãn.

Thử tua đi tua lại cảnh tượng vừa rồi trong đầu, Lạc Minh Tịch cảm thán.

Đó chính là thứ được dân tình gọi "hào quang nữ chính"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.