“Cách cách…”
Cánh cửa sắt trắng rẻ tiền bị người ta nhẹ nhàng đẩy mở, tiếng bước chân dần dần tiến lại gần.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, trước nhẹ sau nặng, rất nhịp nhàng.
Đó là y tá.
“Hôm nay thế nào?”
Cô ấy tiến lại gần, thuần thục dùng nhiệt kế đo thân nhiệt của Sydel, cúi người, hơi thở mang theo mùi hương từ từ tiến lại gần, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Có muốn xuống dưới đi lại một chút không?”
Hôm nay cô ấy đã xịt nước hoa.
Mùi quýt ngọt ngào đậm đặc lan tỏa bên cạnh Sydel.
Cô y tá tên là Onda Mina mỉm cười đưa một cốc nước ấm đến bên môi cô gái tóc vàng, cô ấy thấy đôi môi trên gương mặt tái nhợt của cô gái khô nứt.
“Ánh nắng dưới kia rất đẹp.” Cô ấy nói: “Uống chút nước, xuống dưới đi lại một lát nhé.”
“Hoa ở sân sau cũng đã nở rồi.”
Nói xong, Onda Mina bỗng nhớ ra bệnh nhân này là người mù, không thể nhìn thấy gì.
Vì vậy, cô ấy vội vàng nói thêm vào: “Hoa rất thơm, hình dáng cũng rất đẹp nữa —”
Hoạt động nhiều sẽ có lợi cho thân thể.
Khi được đưa vào viện điều dưỡng Miyata, tình trạng sức khỏe bệnh nhân số 74 có vẻ rất yếu, nhưng chỉ sau hai ngày chăm sóc, có lẽ đã tốt hơn một chút.
Nhưng sắc mặt của bệnh nhân số 74 vẫn tái nhợt như không phải người thật, khiến Onda Mina cũng không biết nên làm thế nào.
Cô ấy đã cố gắng thuyết phục, nhưng cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3743001/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.