Đột nhiên bị hỏi “có đói không” khiến Sydel có hơi bối rối, cô hỏi: “Ở đây… có gì để ăn à?”
Thập Thất khẽ “ừm” một tiếng, cậu đáp: “Có một ít nấm và rau dại.”
Trong những khu rừng như thế này luôn có một số thứ có thể ăn được, dù rằng hương vị chắc chắn sẽ không ngon.
Sydel nhớ lại khung cảnh dọc đường mình đã đi qua, cô không hề có ấn tượng gì về “nấm ăn được” hay những loại thực phẩm tương tự, không khỏi cảm thấy kinh nghiệm của mình vẫn còn quá ít.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước đây, tôi cũng đã từng đến một số nơi.”
Mặc dù không thích ra ngoài, nhưng trên đường trở về nhà từ thị trấn Derry, trong những nơi cô đi qua có một khu rừng nơi có những kẻ dị dạng ăn/ thịt người, khá giống với khu rừng mà hai người đang ở hiện tại.
Sydel không trả lời cô có đói hay không, chỉ là nhớ lại chuyện xưa, không nhịn được mà hơi đờ đẫn một chút.
Cô nhìn chằm chằm vào mũi giày chỉ cách mặt đất vài tấc, đung đưa thân người trong cơn mơ màng, ngẩn ngơ một lát, ngước mắt nhìn khu rừng tối tăm, một tay chống lên khung cửa sổ.
“Trước khi đến Nhật Bản học,” Tinh thần của cô gái có chút mệt mỏi, cô kiệt sức ngáp dài, uể oải nói: “Khi rời nhà người thân ở thị trấn Derry, tôi đã đi qua một khu rừng giống như thế này.”
Lúc đó chỉ mải đánh nhau với đám dị nhân, chẳng có thời gian chú ý xem trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3742997/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.