“Lách tách…”
Ngọn lửa đang cháy trong bếp lò, ngọn lửa màu cam nhảy múa, tỏa ra chút hơi ấm.
Bên cạnh bếp là một chiếc giường đất.
Sydel dựa vào bậu cửa sổ, tùy ý chống một tay lên cằm, chán nản nhìn ra ngoài.
“Cậu không vào trong sao?”
Cô gái uể oải ngáp một cái, híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn Thập Thất, người đang tựa vào tường ngoài ngôi nhà đất.
Cô có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng dường như vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt màu xanh sâu thẳm sáng rực, như những viên ngọc quý rơi từ thiên đường xuống trần gian, lấp lánh rực rỡ.
Chủ nhân của đôi mắt cực kỳ đẹp ấy ở cách chỗ Thập Thất đang đứng vài mét.
Khoảng cách bằng chiều dài của một bậu cửa sổ.
Sydel hỏi câu này, thực ra không mong chờ Thập Thất sẽ trả lời.
Chỉ đơn giản là vì ngoài trời khá lạnh, Thập Thất lại là người nhóm lửa, nên cô lịch sự hỏi một câu.
Quả nhiên.
Thập Thất đáp: “Tôi đang canh gác.”
Cậu nghe thấy tiếng cười của Sydel, âm thanh ngắn ngủi và nhạt nhẽo, không thể nhận ra có cảm xúc gì.
Thập Thất chăm chú nhìn khu rừng rậm rạp không xa, giọng nói lạnh lùng. Ngón tay vô thức sờ vào túi áo bên hông, muốn lấy ra thứ gì đó.
Chẳng hạn như một viên kẹo.
Nhưng ngay trước khi chạm vào quần áo, cậu nhớ ra đây là bộ trang phục của vu nữ.
Thập Thất buông tay xuống, vô thức “chậc” một tiếng, bắt đầu cảm thấy hơi bực bội.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3742996/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.