“Cô gọi tôi ra đây còn điều gì khác muốn nói phải không?”
Sydel không nói gì, Thập Thất lại tiếp tục.
Cậu ta hiểu được ẩn ý trong lời nói của Sydel, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Từ khi cô gái tóc vàng này xuất hiện trước mặt cậu, dù là thái độ chân thành của cô, hay những chuyện như xác nhận căn nhà cổ có ma và việc vào Cánh Cửa Đỏ, đều chứng tỏ những lời Sydel từng nói là sự thật.
Còn những chuyện khác, thực ra cậu cũng chẳng quan tâm.
Người trước mặt cậu cười một cách giả tạo, ba phần là cảm xúc, bảy phần là kỹ thuật. Nhưng Thập Thất cũng không bận lòng.
Bởi vì mục tiêu của họ giống nhau.
Sống sót.
Vì vậy, đối phương là người thế nào thực ra không quan trọng. Đối với cậu thì không quan trọng, đối với Sydel cũng vậy.
Mối nguy hiểm với họ không phải là đối phương, mà là không gian méo mó và biến dạng này.
Sydel không có biểu cảm gì, vừa đi vừa nói: “Để sau hẵng nói.”
Ở đây có quá nhiều người.
Sau khi thanh toán, Sydel tìm một chỗ vắng vẻ.
Cô gái xinh đẹp mảnh mai với làn da trắng nõn, mặc váy đồng phục, ngồi trong đình bên hồ nhân tạo, bắt đầu băng bó vết thương cho mình.
Sydel quấn băng hai vòng, nhìn vết m/áu dần ngừng chảy, không còn thấm qua lớp gạc trắng. Cô ngẩng đầu, lười biếng liếc nhìn Thập Thất một cái, rồi đột nhiên cười khẩy: “Nếu cậu không tin tôi, hoàn toàn có thể rời đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3734535/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.