Sydel lật tiếp và nhanh chóng rút ra được tình tiết mấu chốt từ những trang sau của cuốn nhật ký.
Dựa vào nội dung trước đó của cuốn nhật ký, có lẽ Trudy đã sinh ra một cặp song sinh liền thân. Thân thể của anh và em gắn liền với nhau, mặt của người em dính vào phía sau đầu của người anh.
Sinclair, cha của cặp song sinh, là một bác sĩ, để cứu sống cặp song sinh dính liền, ông đã thực hiện phẫu thuật tại nhà để tách rời thân thể của anh trai và em trai.
Xét theo thời gian ghi trong nhật ký, tất cả chuyện này đã xảy ra cách đây hơn bốn mươi năm trước.
Hơn mười năm trước, mặc dù con người ở thị trấn hẻo lánh này rất chân chất, nhưng kiến thức khoa học không phổ biến, cũng không cởi mở.
Sau ca phẫu thuật của người cha, thân thể của hai anh em đã được tách ra.
Từ đó về sau, trên đầu người anh có thêm một khuôn mặt, còn người em thì mất đi khuôn mặt.
Một đứa bé với khuôn mặt không hoàn thiện hẳn là rất đáng sợ. Hồi đó, trong thị trấn lạc hậu này, cặp vợ chồng Trudy và Sinclair phải nhận rất nhiều lời chỉ trích, họ luôn phải chịu áp lực và cố gắng hết sức để nuôi dạy hai đứa con.
Cho đến khi bọn trẻ đến tuổi đi học.
Vết sẹo trên đầu người anh nằm ở phía sau đầu, có mái tóc dày che đi nên cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé. Nhưng em trai của thằng bé đã bị mất khuôn mặt do phẫu thuật tách cơ thể, trên khuôn mặt toàn bộ đều là những vết cắt.
Diện mạo dị dạng đáng sợ như vậy đương nhiên sẽ không được trẻ con và người dân trong thị trấn quý mến.
Trudy thương con nên đã đặc biệt làm một chiếc mặt nạ sáp cho người em, vì sáp rất dễ vỡ nên thường phải thay thế cách ngày.
Nhưng Trudy rất yêu con trai của mình, không bao giờ thiếu kiên nhẫn, luôn dùng một tình yêu dịu dàng để bao bọc người em. Sinclair cũng âm thầm ủng hộ bà ấy, dùng những hành động để bảo vệ vợ và những đứa con dị dạng.
Mặc dù người dân trong thị trấn vì danh tiếng của cặp vợ chồng Trudy Sinclair và sự tin tưởng mà tạm chấp nhận đứa trẻ mà họ coi là quái thai.
Nhưng sự khoan dung này có giới hạn.
Người anh trai trông như một người bình thường nhanh chóng được mọi người chấp nhận, hòa nhập vào thị trấn và chơi đùa cùng lũ trẻ trong trường.
Nhưng người em quanh năm đeo mặt nạ sáp lại bị đối xử kém hơn rất nhiều.
Cậu bị cô lập và bắt nạt ở trường, dù có đeo mặt nạ cũng sẽ bị bọn trẻ giật xuống. Đứa trẻ nghịch ngợm giật chiếc mặt nạ của cậu xuống, bị khuôn mặt đáng sợ của cậu dọa cho bật khóc, nhưng nó không nghĩ đó là lỗi của mình.
Những đứa trẻ, giáo viên và người lớn khác trong thị trấn cũng thường đứng về phía đứa trẻ nghịch ngợm nhưng họ không chỉ trích cậu em vì họ coi cậu là biểu tượng của sự xui xẻo và không muốn tiếp xúc với cậu.
Sau nhiều lần hứng chịu hành vi bạo lực như vậy, Trudy sớm nhận ra rằng con trai út của mình đang bị bắt nạt ở trường. Tuy nhiên, dân trong thị trấn người đông thế mạnh, không còn cách nào khác, bà ấy đành đưa người em về tự dạy chữ ở nhà.
Bà ấy cũng dạy cậu trở thành một người tốt.
[Mặc dù thằng bé bị bắt nạt nhưng tôi biết nó đã cố gắng hết sức để hòa nhập với những đứa trẻ đó. Nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của chúng, tôi chỉ thấy xót xa bất lực, nhưng tôi không thể để con mình trở thành loại người như vậy. 】
[Dù sinh ra dưới cống nhưng thằng bé vẫn có quyền nhìn thấy mặt trời. 】
Người mẹ đã viết như vậy trong nhật ký của mình.
Bà ấy có tâm lý mạnh mẽ, và đã nhận được nền giáo dục chất lượng cao trong nhiều năm. Sau khi đón người em từ trường công về, bà ấy chưa bao giờ la mắng hay lên án cậu, mà chỉ hy sinh một phần thời gian tạc tượng sáp để dạy dỗ người em học tập.
Tuy nhiên, những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc và hòa thuận đã tan vỡ ngay sau khi người em thôi học không lâu.
Những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong thị trấn.
Lúc đầu, con mèo chếc.
Đứa trẻ cầm đầu bắt nạt người em có một con mèo và một con chó ở nhà. Một đêm nọ, bà chủ nhà đó thức dậy và vô tình nhìn ra sân qua cửa sổ, phát hiện cả sân đầy m/áu, con mèo nhà đó bị m/ổ ph/anh bụng, một nửa bộ ruột nhỏ bị kéo ra ngoài, nó gian nan bò lết trong sân.
Sau đó, khi gia đình kiểm tra con mèo thì phát hiện chiếc lưỡi nó đã bị rút. Đầu tiên, hung thủ rút lưỡi của con mèo ra, sau đó tr/a t/ấn dã man và cuối cùng ném con mèo sắp chếc trở lại sân.
Trước khi con mèo chếc, nó lê lết cơ thể đau đớn cố gắng bò về nhà chủ.
Đây là vụ việc kỳ lạ đầu tiên.
Sau đó, tai của một đứa trẻ bị c/ắt đ/ứt.
Theo lời kể của cậu bé, cậu bé và bạn bè ra ngoài chơi, khi đang đi tiểu bên một con sông nhỏ thì bất ngờ bị người ta bịt mắt, cậu bé cho rằng bạn đùa với mình nên không để ý. Không ngờ ngay sau đó, một con d/ao đã c/ắt đ/ứt một bên tai của cậu.
Tất nhiên, đứa trẻ này cũng có ác cảm với người em, hay nói đúng hơn là——
Cậu bé đó là một trong những đứa trẻ đơn phương bắt nạt người em.
Đây là vụ việc kỳ lạ thứ hai.
Sau khi sự việc này xảy ra, người dân trong thị trấn nhỏ hoảng loạn, suốt ngày không thể ngủ yên. Thị trấn chỉ rộng từng ấy nên họ nhanh chóng phát hiện ra điểm chung giữa gia đình có con mèo chếc và đứa trẻ bị cắt tai.
Con cái của họ đều đã bắt nạt đứa con trai dị dạng của Trudy.
Lúc này đã có người đến gây rối, muốn vợ chồng Trudy đưa ra lời giải thích. Họ cho rằng chính thứ “xui xẻo” của gia đình Trudy đã gây ra mọi chuyện.
Trudy rất tức giận, bà cảm thấy bị xúc phạm. Đối với Trudy, sự chỉ trích đối với người em là phủ nhận sự giáo dục của bà ấy. Bà tranh luận gay gắt, cho rằng một đứa trẻ tám chín tuổi không thể làm được những việc đó. Tuy nhiên, một số người lại bảo.
"Sẽ tốt hơn nếu đứa trẻ bị thiêu chếc."
May mắn thay, hầu hết mọi người vẫn còn tỉnh táo.
Cho đến khi vụ việc kỳ lạ thứ ba xảy ra.
Trong thị trấn, một th/i th/ể đã biến mất như không khí.
Thi/ thể này là người cha đã khuất của giáo viên từng dạy dỗ người em, vị giáo viên đã thiên vị đứa trẻ nghịch ngợm kia, lẽ ra ba ngày sau sẽ được chôn cất nhưng bất ngờ biến mất trước đám tang.
Quan tài trống rỗng được đặt giữa đường, người giáo viên đó mang quan tài qua nhà Trudy khóc lóc.
Không ai biết thi/ thể đã biến đi đâu, nhưng người ta biết rằng, ba sự việc kỳ lạ xảy ra liên tiếp đều có liên quan đến gia đình Trudy.
Cuối cùng mọi người trở nên tức giận, họ yêu cầu Trudy trừng phạt "đứa trẻ đeo mặt nạ sáp" xui xẻo ấy.
Quần chúng đều nhất trí rằng những việc này là do người em muốn trả thù, nên muốn nguyền rủa những người đó.
Mặc dù Trudy hoàn toàn không thể lý giải cách nghĩ ấy, nhưng dưới áp lực của dư luận, bà hứa sẽ sống dưới tầng hầm cùng con.
“Tôi sẽ không để thằng bé xuất hiện trước mặt mọi người nữa.”
Người phụ nữ tức giận và đáng thương này không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp với người dân trong thị trấn.
Sydel nhìn thấy sự bối rối, tủi nhục và bất bình của bà ấy trong cuốn sổ.
[Tôi nói với con tôi rằng tôi muốn chuyển xuống tầng hầm và hỏi thằng bé có thể đi cùng tôi không. Tôi nói mẹ đang tìm cảm hứng để chạm khắc, thằng bé rất ngoan và đồng ý ngay. Làm sao một đứa trẻ dễ thương như vậy lại có thể là thứ xui xẻo mà họ nói cơ chứ? Cho dù không ai tin thì tôi cũng sẽ luôn đứng phía sau nó, cha và anh trai của nó cũng vậy. 】
[Nếu không có ai thích thằng bé, vậy tôi sẽ dành toàn bộ thời gian của mình ngoại trừ lúc điêu khắc cho thằng bé. Tôi hy vọng tôi có thể cùng thằng bé lớn lên khỏe mạnh. 】
Sau khi sống dưới tầng hầm, chồng của Trudy là Sinclair và người anh cũng chuyển cuống sống cùng họ, có vẻ là để ủng hộ vợ.
Sự khác biệt là Trudy, Sinclair và người anh có thể tự do ra vào thị trấn, nhưng người em thì không.
Tuy nhiên, việc này chỉ kéo dài được ba tháng.
Trong cuốn sổ, cho đến tháng thứ ba sống dưới tầng hầm, Sydel mới nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc của Trudy viết trong sợ hãi.
Bà ấy hoảng sợ đến mức quên ghi ngày tháng, chỉ vội viết vài dòng vào cuốn sổ.
【Có lẽ, mọi thứ đều sai rồi.】
[Hình như... tôi đã sinh ra một con quái vật. 】
Những ghi chép sau này không còn là cuốn nhật ký ghi lại cuộc sống thường ngày một cách thoải mái nữa.
Cuốn sổ này đã thay đổi hoàn toàn phong cách, từ phong cách than phiền những việc nhỏ nhặt xảy ra trong gia đình ấm áp và hài hòa sang phong cách tiểu thuyết kinh dị do một bệnh nhân rối loạn tâm thần viết.
Trudy không còn viết ngày tháng hay tên nữa. Dường như trạng thái của bà ấy không ổn lắm, cũng không còn tập trung vào điêu khắc, mà chỉ quan sát đứa trẻ đó.
[Hôm nay, tôi đã đào được vài cái đ/ầu chim thối rữa từ dưới đất trong sân sau...]
[Tôi càng ngày càng sợ hãi, kể từ đêm đó, tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ấy. 】
[Sinclair biết những việc này, nhưng anh ấy không quan tâm lắm mà an ủi và bảo tôi đừng quá lo lắng. Vậy ra tôi là người duy nhất sợ hãi, phải không?]
[Có phải cách thằng bé nhìn tôi ngày càng kỳ lạ hơn không? Tôi biết, thằng bé là con tôi và tôi rất yêu nó, nhưng tôi không thể chấp nhận nó làm một việc như vậy... Nó chỉ mới tám tuổi!]
[Tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, phát hiện thằng bé đang đứng cạnh tôi, không biết đã nhìn tôi bao lâu rồi. 】
……
Sydel phát hiện ra rằng Trudy không viết ra lý do cho sự thay đổi tâm lý đột ngột của mình trong cuốn sổ. Nhưng bà ấy nhắc đến một từ khóa "đêm đó", tức là bà ấy phát hiện ra điều gì đó hoặc một cảnh tượng nào đó trong một đêm nào đó, khiến bà ấy bắt đầu trở nên hoảng loạn, ngày đêm bất an, thậm chí còn sợ hãi chính con mình.
Nghĩ một chút, xét đến việc hai đứa trẻ này cũng sẽ học theo mẹ làm tượng sáp, có lẽ là...
"Thằng bé" lấy trộm thi/ thể cha của vị giáo viên kia, mang về nhà, bí mật làm thành tượng sáp rồi giấu trong đống tượng sáp trong nhà. Vài tháng sau, Trudy phát hiện ra.
Trudy, người tin chắc rằng con mình không phải là m/a q/uỷ, đã rất sợ hãi. Sau khi sự sợ hãi vơi bớt, bà ấy cố gắng quan sát đứa trẻ đó, nhưng nhận ra rằng càng quan sát, bà càng hoảng loạn.
Bà ấy đi đến một kết luận đáng sợ rằng đứa trẻ này vốn là một thứ quái thai máu lạnh và tàn nhẫn.
Sau đó, mọi việc vẫn được ghi lại.
[Thằng bé bắt đầu phát điên, nó tự làm tổn thương chính mình, Sinclair đã tìm bác sĩ tâm lý. 】
[Bác sĩ nói thằng bé mắc chứng rối loạn nhân cách bốc đồng. 】
[Thì ra con tôi chỉ bị bệnh thôi... Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi, nhưng những chuyện xảy ra trong cuộc sống đã quá nhiều và loạn, Sinclair có vẻ hơi mệt mỏi. 】
[Thằng bé nói nó không muốn đến bệnh viện, để tránh làm tổn thương người khác, chúng tôi chỉ có thể trói nó lại và cho nó uống thuốc đúng giờ. 】
[Tôi yêu thằng bé…nhưng tôi nghĩ mình cần thời gian để chấp nhận điều đó. 】
[Tôi có thể dạy dỗ thằng bé trở thành một cậu bé ngoan được không? Tôi có thể, đúng không?]
……
[Một điều rất tồi tệ đã xảy ra, tôi bị bệnh rồi. 】
Khi nhìn thấy dòng chữ này, Sydel nhớ ngay tới câu chuyện Colm kể về thị trấn bỏ hoang này trên chiếc xe tải.
Sau khi Trudy chếc vì bệnh tật, không lâu sau Sinclair cũng qua đời vì trầm cảm.
Cô không đọc kỹ nội dung tiếp theo, nhanh chóng lật qua và thấy dòng chữ được viết ở cuối cuốn sổ
[Tôi sắp chếc nhưng con tôi vẫn chưa lớn. 】
Hàng ngàn từ chỉ có thể được cô đọng trong câu này.
[Vincent, mẹ đã để lại một đĩa CD, trong đó có những điều mẹ muốn nói với các con. Sau khi mẹ đi, nhớ xem cùng người anh em của con để thằng bé không quá buồn nhé. 】
Lần đầu tiên, một cái tên không phải Sinclair xuất hiện trong cuốn sổ.
Vincent.
Người này là anh trai hay em trai?
Sydel lật xong cuốn sổ, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu tua video, đồng thời cũng trực tiếp nhảy tới mấy phút cuối cùng.
Người phụ nữ trên giường bệnh trông già nua, hốc hác nhưng nụ cười lại đầy sự bao dung dịu dàng.
Bà ấy chống đỡ thân hình gầy gò của mình, mỉm cười trước ống kính, nói từng chữ một, có chút lúng túng, nhưng giọng điệu vẫn chậm rãi trôi chảy.
[Mấy năm này, mẹ trầm mê điêu khắc mà thiếu trách nhiệm với các con. Sau khi mẹ chếc, tác phẩm của mẹ sẽ bị chôn vùi cùng với cơ thể của mẹ. Nhưng mẹ sẽ luôn yêu các con. Mẹ hy vọng các con đều có thể trở thành những người có trái tim nhân hậu, và hạnh phúc mãi mãi. 】
Sydel nhìn chằm chằm vào hình ảnh đen trắng dừng lại trên TV rồi giơ điều khiển tắt nó đi.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Trudy vẫn nghĩ về hai đứa con song sinh của mình, mong chúng sẽ trở thành những người ngay thẳng.
Nhưng mọi chuyện lại ngược lại.
Cặp song sinh không những không lớn lên theo ý nguyện của bà ấy mà còn đi sang một thái cực khác.
Họ tàn sát toàn bộ người dân trong thị trấn và biến tất cả thành tượng sáp hình người.
Họ vẫn đang ở trong thị trấn, tiếp tục săn lùng những du khách vô tội đi ngang qua.
"Thùng, thùng, thùng..."
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, cách một lớp sàn mỏng làm rung chuyển cả căn hầm tối tăm.
Sydel mím môi, phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng nhét cuốn sổ trên tay vào ngăn kéo trước mặt, đóng ngăn kéo lại, một tay giơ đèn pin lên, tay phải lặng lẽ chạm vào khẩu s/úng ở sau lưng.
Lúc này, thay vì cảm thấy hoảng sợ vì bị phát hiện, Sydel lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Có người đã tìm ra nơi này, bất kể anh trai hay em trai, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt cô, cô đều có thể lợi dụng hắn để nhanh chóng tìm ra vị trí của Belch.
Sydel suy nghĩ một lúc và thử lắc đèn pin, trong khi chùm ánh sáng dao động, cô từ từ lùi về góc tầng hầm, thay đổi vị trí.
Tiếng bước chân nặng nề đột nhiên trở nên nhanh chóng.
“Thùng thùng thùng——”
Người đó đang đến gần, rõ ràng hắn đã phát hiện ra nguồn sáng ở đây.
"Rầm"
Người đàn ông không đi cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống. Tuy nhiên, có vẻ như vì hắn quá vội vàng, nên khi nhảy xuống, hắn không đứng vững được, giẫm phải một miếng sáp trơn trượt, cơ thể lắc lư.
Nhưng người đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ sáp trên mặt đã phản ứng rất nhanh, hắn tóm lấy chiếc thang gỗ bên cạnh, ổn định thân thể trong vài giây, ngước nhìn cô gái tóc vàng cầm chiếc đèn pin nhỏ dưới tầng hầm, “soạt” rút ra hai con dao sắc cắm ở thắt lưng.
Sydel quét mắt nhìn, có vẻ trên người hắn không còn thứ vũ khí nào khác. Cô nhìn chiếc mặt nạ sáp trên mặt người đàn ông, ánh mắt hơi đảo, ngón tay vẫn đặt trên vũ khí sau lưng, nhưng không còn ý nghĩ dùng s/úng nữa.
Trong s/úng chỉ có ba viên đạn.
Bây giờ cô cần phải tìm Belch trước.
"Anh trai của ông đã lừa dối ông."
Trước khi người đàn ông đeo mặt nạ sáp lao tới, cô nhìn thẳng vào kẻ sát nhân và cao giọng hét lên.
Người đàn ông hơi dừng lại trong vài giây, nhưng ngay sau đó hắn tiếp tục giơ hai con dao lên lao đến chỗ Sydel không chút do dự.
Nhưng chỉ trong vài giây, Sydel đã xác nhận sự nghi ngờ của mình.
Trong tầng hầm tối tăm, chỉ có cô gái mảnh mai trong góc đứng ở nơi có ánh sáng rực rỡ, bụi bặm bay trong luồng sáng xung quanh người cô, trên khuôn mặt tái nhợt là nụ cười có vài phần cổ quái, cô nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vàng ra sau tai.
Sydel lật tay nhét chiếc đèn pin ra sau lưng, ánh sáng hướng thẳng lên trần nhà. Cô bỏ tay ra khỏi thắt lưng, làm một tư thế vô hại, mặt ngây thơ giơ tay lên nhưng biểu cảm trên mặt càng ngày càng kỳ lạ.
"Ông có nhớ thứ này không?"
Cô vừa nhanh chóng lùi lại, chơi trò đuổi bắt với người đàn ông đeo mặt nạ sáp quanh cái bàn sắt, vừa đưa thứ trong tay ra dưới ánh sáng.
Một chiếc khuyên tai ngọc bích mạ vàng treo lủng lẳng trên đầu ngón tay cô.
"Đây là di vật của bà Trudy... Tôi luôn ngưỡng mộ bà ấy. Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và có trái tim mạnh mẽ. Sự nhiệt huyết của bà ấy đối với nghệ thuật cũng khiến tôi rất thích thú."
"Tôi rất khâm phục bà ấy, cho nên tôi đã vượt ngàn dặm đến thị trấn nơi bà ấy từng ở khi còn sống và tìm thấy tầng hầm này. Tôi có thể nhìn thấy m/a, cho nên vừa rồi - tôi mượn đồ của bà ấy để tiến hành nghi lễ tâm linh với mong muốn được gặp bà ấy."
Trong khi Sydel tiện mồm bịa chuyện, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đeo mặt nạ sáp, trong đôi mắt xanh tràn đầy sự chân thành.
“Bà ấy đã nói với tôi một việc."
"Anh trai Vincent của ông đã lừa dối ông."
Khi Sydel nhấc khuyên tai lên, người đàn ông đeo mặt nạ sáp nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, hiển nhiên là nhận ra món đồ này.
Sau khi cô khen ngợi Trudy, rõ ràng người đàn ông đeo mặt nạ đã giảm tốc độ truy đuổi.
Hắn ngẩng mặt lên, một chiếc mặt nạ sáp mịn màng bao phủ khuôn mặt của người đàn ông cao lớn vạm vỡ, chỉ lộ ra hai cái lỗ đen sì ở phần hốc mắt.
Trông rất khủng khiếp.
Thấy hắn đi chậm lại, nhưng hai tay vẫn giơ hai lưỡi dao sắc bén, giống như một con thú hung dữ chuẩn bị tấn công, hơi cúi người xuống, từng bước một tiếp cận cô gái mảnh khảnh yếu đuối.
Đôi mắt của Sydel hơi chuyển động, lại mỉm cười.
Cô gái tùy ý thả tay xuống, tư thế thoải mái, như thể đang tản bộ, lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với người đàn ông, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào hai cái lỗ đen trên mặt hắn, "Bà Trudy nói với tôi rằng bà ấy luôn muốn ông trở thành một người tốt...nhưng anh trai ông có vẻ không nghĩ vậy, phải không?"
Ngữ điệu của cô nhẹ nhàng, như thể cô chỉ vô tình nói với một giọng kỳ lạ. Trong khi đi quanh chiếc bàn sắt để giữ khoảng cách với người đàn ông đeo mặt nạ, những ngón tay của cô vung vẩy nhịp nhàng hai bên người như những cây thủy sinh.
"Anh trai Vincent của ông luôn đối xử rất tốt với ông. Từ khi còn nhỏ, ông đã có vẻ ngoài đáng sợ và ông ta không ghét ông. Khi ông bị bắt nạt, ông ta bèn giếc mèo của họ, cắt tai của họ và thậm chí ăn trộm xác người chếc như một cách để trả thù…”
"Nhưng, ông có bao giờ nghĩ rằng mọi thứ đều là giả không?"
“Có phải ông ta có nói với ông rằng mong muốn cuối cùng của mẹ hai người là hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại không?”
Giọng nói của cô gái mang theo ý cười, luôn nói chuyện với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng cho đến khi cô nói câu này, các cơ trên thân thể người đàn ông đeo mặt nạ sáp mới đột nhiên căng cứng rõ rệt, và ngay cả không khí xung quanh hắn dường như cũng tỏa ra sát ý lạnh lẽo.
Nụ cười của Sydel không thay đổi, thậm chí khóe miệng còn có xu hướng mở rộng, cô vẫn mỉm cười tao nhã, hơi nghiêng đầu và hất tóc, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô vui vẻ nghĩ.
Nhìn xem, cô đoán đúng rồi.
Trong nhật ký của Trudy, có vẻ như sau khi bà ấy sinh ra một cặp song sinh dính liền là câu chuyện về đứa trẻ biến dạng dần dần trở thành bệnh nhân tâm thần.
Tuy nhiên, người có tâm lý biến thái và mắc bệnh tâm thần thực sự không phải là cậu em trai bị khuyết tật bẩm sinh mà là...
Người anh trai có vẻ là đứa trẻ bình thường.
Khi miêu tả người em trai bà ấy dùng từ “thằng bé”, mà khi viết về người anh cũng dùng “thằng bé”. Vì không viết tên nên trông có vẻ như ghi lại quá trình phát triển bất thường của một đứa trẻ dị tật.
Nhưng trên thực tế, hai chữ “thằng bé” này không ám chỉ cùng một đứa trẻ.
Con quái vật mà người dân thị trấn nhận định chính là người em trai dị dạng. Nhưng con quái vật mà mẹ Trudy sợ hãi trong cuốn nhật ký của mình là đứa trẻ có vẻ bình thường, Vincent.
Khi Sydel đọc nhật ký, đã nhận thấy điều bất thường này, nhưng phải đến khi người đàn ông đeo mặt nạ sáp nhảy xuống, cô mới xác nhận được nghi ngờ của mình.
Trong cuốn sổ đó, Trudy trước sau thay đổi quá nhanh. Trang trước, bà ấy vẫn còn dịu dàng vuốt ve người em, ngày hôm sau, đã lập tức nảy sinh nỗi sợ bất thường đối với người em vì nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, thậm chí còn quan sát con mình như một con quái vật.
Tưởng chừng như một bước ngoặt bình thường nhưng vì các sự kiện trong cuốn sổ được ghi chép chi tiết nên bước ngoặt này trở nên mâu thuẫn.
Mâu thuẫn lớn nhất là khi miêu tả về hai “thằng bé” trước và sau, Trudy rõ ràng đã dành quá nhiều công sức và sự quan tâm cho người em, không thể chỉ vì trải nghiệm một đêm mà khiến cho bà ấy thay đổi từ hiểu rõ như lòng bàn tay tình hình của người em thành nghi ngờ tính cách của thằng bé được.
Trừ khi, "thằng bé" trước và sau không phải là cùng một người.
“Thằng bé” ở đầu cuốn sổ là em trai, và “thằng bé” ở phần sau cuốn sổ là anh trai. Người khuyết tật về thể chất là em trai, người bị bệnh tâm thần là anh trai.
Sau đó, khi người đàn ông đeo mặt nạ sáp nhảy xuống hầm và suýt trượt chân, Sydel mới thực sự khẳng định sự nghi ngờ của mình.
Dù bị quần áo che lại, không thể nhìn ra trên cổ tay ông ta có vết sẹo hay không. Tuy nhiên, tầng hầm này thường xuyên được dọn dẹp. Nếu là người thường xuyên đến đây, không thể nào không biết vị trí của các lớp sáp kết lại trên mặt sàn dưới cầu thang trong căn hầm này được.
Theo lý thì người đàn ông đeo mặt nạ sáp đã sống dưới tầng hầm hơn mười năm và lẽ ra phải rõ ràng cách bố trí của nơi này, nhưng khi ông ta nhảy xuống, lại làm như thể đã nhiều năm không quay lại..
Tại sao?
Hoặc là ông ta không muốn nhớ lại ký ức khi sống ở đây, nhưng dựa trên những manh mối có sẵn thì khó có thể xảy ra; hoặc ai đó đã cố tình lừa dối ông ta và khiến ông ta nghĩ rằng không thể vào nơi này được nữa. Và khả năng cao là thậm chí ông ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của cuốn nhật ký, đĩa CD hay di vật của mẹ mình.
Nên khi Sydel nói những lời đó, cô vẫn có thể nhìn ra được ngôn ngữ cơ thể bộc lộ sự kinh ngạc của ông ta cho dù ông ta cố gắng hết sức để che giấu.
Người duy nhất có thể lừa dối ông ta cũng chỉ có người anh trai bị bệnh tâm thần kia.
Tạm thời Sydel chưa rõ căn nguyên của hành động giếc mèo, làm người khác bị thương và trộm xác vân vân của người anh trai Vincent, có lẽ là thật sự muốn trả thù cho em trai mình, cũng có lẽ... chỉ đơn giản là tâm lý biến thái mà thôi.
Suy cho cùng, người có thể làm những việc như lừa chính em trai mình ở lại thị trấn, cùng ông ta giêc người và làm thành tượng sáp thì chắc chắn không phải là người tốt.
Sau khi nghe đến câu nói về tâm nguyện cuối cùng của mẹ mình, người đàn ông đeo mặt nạ sáp mới từ từ dừng bước chân nặng nề, từ từ dựng thẳng thân hình vạm vỡ của mình, hai cái hố tối tăm nhìn chằm chằm về phía Sydel.
Rõ ràng là ông ta đã tiếp thu, hơn nữa còn muốn nghe câu tiếp theo, hay nói cách khác là muốn biết di nguyện cuối cùng của mẹ mình Trudy là gì.
Thoạt nhìn có vẻ tuỳ tiện và ung dung nhưng thực ra Sydel, người luôn trong trạng thái căng thẳng từ nãy đến giờ, trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, cổ tay luôn sẵn sàng rút s/úng ra bất cứ khi nào người đàn ông đeo mặt nạ tăng tốc lao tới cũng hơi thả lỏng.
Mặc dù cô có thể giếc người đàn ông này, nhưng giếc ông ta không phải là lựa chọn tốt nhất khi cô còn cần phải cứu người bây giờ.
Hơn nữa, cô gái có vẻ bình tĩnh ung dung nhưng chỉ có cô mới biết được tình trạng cơ thể của mình.
Toàn thân giống như một miếng bọt biển vớt lên từ nước lạnh, yếu ớt vô lực. Nếu không có s/úng, Sydel không chắc liệu cô có thể ra ngoài bằng việc đấu tay đôi hay không.
So kè sức mạnh với một người đàn ông nặng hơn trăm kg vốn không phải là việc khôn ngoan.
Lý do cô đánh bại được Leatherface là vì sự kiêu ngạo của ông ta, giải quyết được mấy kẻ dị dạng hoàn toàn là đánh cược mạng sống của bản thân, còn bây giờ——
Sydel, người đến giơ s/úng cũng phải cố sức cầm chắc mới không run rẩy, âm thầm nghĩ làm thầy bói một lát cũng không sao.
Người đàn ông đeo mặt nạ sáp có thể không nhận ra, nhưng ông ta đã dần dần nới lỏng cảnh giác với Sydel, và thậm chí còn lắng nghe lời nói của cô.
Bởi vì, kể từ lúc ông ta nhảy xuống cái hố.
Sydel đã bắt đầu diễn kịch rồi.
Trong bóng tối, cô gái đã lặng lẽ thay đổi nét mặt, tư thế, biểu cảm, nụ cười cô đơn, những cử động nhỏ theo thói quen, thậm chí cả ngữ điệu, tốc độ nói và âm sắc cũng dần thay đổi.
Cô đang bắt chước người phụ nữ trong video từ mọi góc độ. Từ từ biến mình từ một người xa lạ thành mẹ của tên sát nhân trước mặt, để ông ta cảm nhận được cảm giác quen thuộc của một người mẹ sau bao nhiêu năm xa cách ở nơi quen thuộc này.
Sau đó ông ta dần dần buông lỏng cảnh giác và bị lời nói của cô cuốn hút.
“Thật ra,” Sydel thấy kế hoạch đã thành công một nửa, vẫn giữ nụ cười giả tạo, ánh mắt chuyển động, không tiếp tục đề cập đến di nguyện cuối cùng của Trudy mà nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng có một đứa em trai.”
Cô ra vẻ như đang chìm trong ký ức, ánh mắt mơ màng, chậm rãi nói: "Thằng bé tên là Belch, nó bị thiểu năng trí tuệ."
Sydel định kể một câu chuyện buồn cho người đàn ông đeo mặt nạ sáp trước mặt nghe nên cô suy nghĩ vài giây rồi dùng câu này làm lời mở đầu.
Đúng như dự đoán, người đàn ông đeo mặt nạ im lặng chỉ sau một câu nói.
Trong lòng Sydel hài lòng gật đầu, thuận tiện nhớ đến Belch không biết đang ở nơi đâu.
Không phải chị đang chửi cậu, mà chỉ vì để nhanh chóng cứu được cậu thôi.
Nhưng với cách cư xử của cậu ta... với Sydel mà nói, không khác mấy so với đứa thiểu năng.
Vì vậy, cô bịa ra câu chuyện rất trôi chảy và không hề có cảm giác tội lỗi.
Nhân vật chính của câu chuyện, Belch, đang nằm ngửa trên ghế, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Cậu bé gầy yếu tội nghiệp bị trói vào chiếc ghế sắt bằng dây đai khắp người, miệng bị dán chặt bằng keo, cậu bé dùng sức mím môi nhưng không thể mở ra được.
Vừa rồi, từ trong khu rừng tối tăm, một đàn ông đột nhiên nhảy ra tấn công và bắt cậu, hắn đưa cậu đến căn phòng này, động tác vô cùng thuần thục, dán miệng, trói vào ghế sắt...
Động tác như mây trôi nước chảy, nháy mắt đã xong.
Nhìn qua đã biết là một tên sát nhân lành nghề rồi.
Sau khi Belch bị người đàn ông cường tráng trói lại, cậu vốn đã vô cùng tuyệt vọng chuẩn bị tâm lý bị giếc, thuận tiện nhớ đến Sydel không biết đang nơi đâu.
Chị ơi hu hu hu hu....
May mắn thay, trước khi người đàn ông vạm vỡ tiến hành bước tiếp theo, hình như hắn nhìn thấy cái gì đó qua cánh cửa sổ phía sau, sắc mặt âm u, cầm s/úng đi ra ngoài, không quan tâm gì đến Belch đang bị trói.
Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, thằng bé gầy yếu này đã là cá nằm trên thớt, không cần phải lo lắng thêm nữa.
Tuy nhiên, sau khi hắn rời đi.
Trái tim tuyệt vọng của Belch phút chốc lại nhen nhóm tia hy vọng.
Cậu yếu ớt nhưng vẫn nỗ lực vùng vẫy giống như một con cá bị ném lên bờ, sau khi vật lộn mười mấy giây, tất nhiên cậu không thoát ra được nhưng Belch chợt phát hiện một điều.
Có vật gì đó lạnh lẽo chọc vào eo cậu.
Belch ngay lập tức nhớ ra, đây là vũ khí Sydel đưa cho cậu phòng thân trước khi vào khách sạn.
Trong cuộc chiến trước đó, mấy người kia không cầm s/úng thì cũng cầm cái cưa điện siêu to, trực tiếp chiến đấu với những kẻ cực kỳ nguy hiểm đuổi theo phía sau, Belch chẳng tham dự vào được, cũng không muốn tham dự.
Nhưng bây giờ--
Người đàn ông trói cậu có vẻ đã coi thường cậu, cho rằng Belch chẳng qua chỉ là một con gà con yếu ớt, thậm chí còn không thèm khám người.
Trong lòng cậu mừng thầm, dùng hết sức vặn vẹo cơ thể, cố gắng rút cây kéo trong túi trên eo ra.
Belch cố gắng di chuyển cơ thể, cuối cùng, sau một lúc, cây kéo đã thò ra một nửa, cậu cố vươn ngón tay, từng chút một mò đến cây kéo lạnh lẽo.
Nói đến cũng lạ, trước khi mò được cái kéo, trong lòng Belch chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi chạm vào vũ khí, trong đầu cậu đột nhiên âm thầm dâng lên một cơn giận dữ.
Cái thời tiết chếc tiệt này, những du khách chếc tiệt, khách sạn chếc tiệt, những kẻ giếc người chếc tiệt và tên biến thái đã bắt cóc mình...
Belch vừa liên tục mắng chửi trong lòng, cổ vũ bản thân, vừa cẩn thận móc cái kéo cắt dây đai trói trên người.
"Đúng vậy, thằng bé bẩm sinh đã có những trở ngại trí tuệ," Vẻ mặt Sydel u sầu, khẽ thở dài: "Vì vậy, ở trường, thằng bé luôn bị bắt nạt mà trước nay không biết phản kháng...”
"Thằng bé lương thiện từ nhỏ, không biết mắng người, cũng không gây sự với ai, mỗi ngày đối mặt với sự giễu cợt của người khác, cũng chỉ biết hứng chịu... nghĩ đến là thấy khổ sở, trên người thường xuyên có những vết bầm tím.
Belch đã dùng kéo cắt hết dây đai, trong lòng chửi mắng không ngừng, chợt cảm thấy một cơn đau trên người, không nhịn được lật tay áo ra xem, thấy chỗ bị trói đã xuất hiện một vết bầm tím.
Belch: "..." Bởi vì cậu không thể nói, nên chỉ đành mắng tên bắt cóc chếc tiệt trong lòng.
Vừa mắng, vừa lục lọi tìm đồ trên cái bàn bên cạnh. Cậu muốn tìm thứ vũ khí thật lớn, ít nhất là cái kiểu có thể đập tên bắt cóc một phát xong luôn.
Chị cậu đã nói, gặp chuyện không được hoảng sợ, phải bình tĩnh.
Belch cảm thấy bây giờ bản thân rất bình tĩnh, cậu rất hài lòng với trạng thái của mình, thậm chí bắt đầu tự khen.
"Thằng bé nhát gan, sợ chuột và côn trùng, nghe thấy tiếng động hơi lớn là sẽ run rẩy..."
Belch tìm thấy một cây gậy đánh bóng chày cong trên bàn tủ, cậu mãn nguyện cầm nó trong tay vỗ qua vỗ lại, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]