Chương trước
Chương sau
Trên người vẫn còn vết sưng tấy sau khi bị cắn tuyến thể, hai tay Tô Tinh chống lên bồn rửa mặt soi gương, kéo khóa áo xuống quay đầu lại muốn nhìn làn da sau cổ mình nhưng tư thế này thật sự quá khó khăn, cho tới khi xương khớp trên cổ kêu ‘khực’ một tiếng, Tô Tinh mới có chút sững sờ, sau đó quay đầu lại.
Cho tới giờ phút này cậu mới cảm nhận được rằng mình đã bị ‘đánh dấu tạm thời’ một cách chân thực, trong cơ thể cậu có pheromone của người khác.
Cậu không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Cậu đã từng gặp vô số Omega ở khu Như Ý, bọn họ yếu đuối không có chính kiến, để mặc cho người khác lăng nhục mình nên chuyện bọn họ hiểu rõ nhất chính là hùa theo lấy lòng. Mà Alpha lại là thái cực trái ngược hoàn toàn, hầu hết bọn họ đều kiêu căng, ngạo mạn, thô lỗ, ích kì và cho rằng ưu thế giới tính có thể chiếm lĩnh tất thảy.
Cậu hết sức chống cự, thậm chí có thể nói là ghét bỏ thân phận Omega của mình. Cậu sống với giới tính giả vô cùng cẩn thận, từng việc làm một phải cực kì thận trọng.
Cậu tiêm rất nhiều thuốc, vờ như mình không có pheromone, không có kì động dục, nhưng cậu thật sự rất thích Hạ Trì.
Ngáp có thể nhịn, hắt xì có thể nhịn, sổ mũi cũng có thể nhịn được, đối với cậu tất cả mọi thứ đều có thể nhịn được. Duy nhất chỉ có động lòng là không thể nhịn được bằng bất cứ giá nào.
Khoảnh khắc đối mặt với Hạ Trì sẽ không thể kiềm chế động lòng, động lòng sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý, pheromone bị ức chế từ lâu đã sớm gào thét phá tan thân thể cậu.
Mỗi khi bọn họ ôm nhau, hôn môi, mỗi khi Hạ Trì cười với cậu, mỗi khi Hạ Trì chống cằm ngắm cậu chăm chú, thậm chí mỗi khi cậu nhớ Hạ Trì, vun vén từng chút cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cậu đã lường trước vô vàn cảnh tượng làm sao để nói cho Hạ Trì biết sự thật, nhưng tuyệt nhiên không phải như vậy, bị vạch trần một cách qua quýt như vậy.
Tới giờ, trình tự đối diện nhau thẳng thắn không theo quy luật cũng không chuẩn bị cẩn thận trước, khiến Hạ Trì nhìn thấy khoảnh khắc bản thân mình chật vật như vậy…
Cảm giác tội lỗi khi giấu giếm người yêu đan xen chồng chéo với nỗi xấu hổ khi kì động dục tới đột ngột, điều khiến cậu hoảng loạn kinh hoàng hơn đó chính là Hạ Trì vậy mà lại là Alpha!
—–
Căn phòng lộn xộn không khác gì những suy nghĩ trong tâm trí cậu lúc này.
Tô Tinh thở dài một hơi rồi quét dọn phòng qua một lần. Cậu nhặt mấy túi đồ ăn gọi ship lên, trước tiên gom giấy ăn và vụn đồ ăn vương vãi trên sàn vào trong túi, sau đó thay toàn bộ chăn ga bẩn ném vào thùng đồ rồi vắt một chiếc khăn ướt lau sơ cả phòng.
Sau khi làm xong mấy việc này đó vẫn cảm thấy loạn, vì vậy cậu mở tủ quần áo của Hạ Trì ra ném một mớ lung tung lộn xộn lên giường, gấp lại gọn gàng từng chiếc một.
Làm xong tất cả công việc đã tới gần trưa. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ tựa lớp màn mỏng màu vàng bao trùm căn phòng.
Tô Tinh lặng lẽ đứng bên cửa sổ trong chốc lát, hôm nay ánh nắng vô cùng ấm áp, cực kì thích hợp để dọn dẹp nhà cửa, cũng rất thích hợp để giải tỏa tâm tình.
Cậu đã thông suốt một vài chuyện, sau đó mở cửa phòng ra không hề chần chừ, không ngờ rằng Hạ Trì vẫn đang chờ ngoài cửa.
Hạ Trì dựa nghiêng người vào tường, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, chợt thấy Tô Tinh bước ra hắn lập tức bị sặc thuốc, vừa ho vừa luống cuống ném điếu thuốc đang cháy dở xuống dưới đất, chân nghiền hai phát rồi vội vã đá sang một bên.
Tô Tinh nhíu mày, cúi người nhặt tàn thuốc vào túi đựng rác, nói: “Đừng vứt rác lung tung, ở nhà càng không được.”
“Ờ, ừ,” Hạ Trì đứng cứng ngắc tại chỗ giống như học sinh tiểu học bị giáo viên dạy dỗ, liếm đôi môi khô ráp, do dự một lúc rồi nói: “cậu…”
“Không phải vừa nãy nói muốn tâm sự sao?” Tô Tinh nhìn thẳng vào mắt hắn, đi thẳng vào chủ đề không hề vòng vo, “Cậu không phải Beta, cậu là Alpha, cậu lừa tớ.”
“Tớ…”
Hạ Trì mở miệng, còn chưa kịp giải thích đã bị Tô Tinh ngắt lời: “Tớ cũng không phải là Beta, tớ là Omega, tớ cũng lừa cậu, bọn mình huề nhau.”
Hạ Trì trước tiên có chút sững sờ, ánh mắt Tô Tinh đang nhìn thẳng hắn, trong con ngươi đen láy là sự thản nhiên quen thuộc và chân thành, không hề có chút trốn tránh quanh co nào.
Khóe môi hắn cong lên, cười nói: “Được, bọn mình huề nhau.”
“Tớ tha thứ cho cậu,” Tô Tinh thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng nhếch khóe miệng cười. Cậu vươn tay tới rồi ngửa lòng bàn tay ra, bên trong có một viên kẹo bạc hà, cậu nghiêng đầu hỏi Hạ Trì, “Cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Hạ Trì nắm lấy cả viên kẹo bạc hà và bàn tay cậu, gật đầu đầy trịnh trọng: “Cảm ơn cậu vì đã tha thứ cho tớ. Tớ cũng tha thứ cho cậu.”
Tô Tinh siết chặt lòng bàn tay Hạ Trì, viên kẹo chưa xé vỏ cộm trong lòng bàn tay cậu phát đau, cảm giác bị góc nhọn chọc đau nhói cũng khiến cậu trở nên tỉnh táo hơn để biết mình muốn gì.
Cậu nói với Hạ Trì rất nghiêm túc: “Tớ đã từng nghĩ, không quan trọng cậu là giới tính gì, mùi hương như thế nào, cậu là chính cậu mới là quan trọng nhất.”
Cổ họng Hạ Trì chua xót, mọi lo lắng đều tan biến thành tro bụi. Thật ra hai ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ, hắn đã đánh dấu Tô Tinh tạm thời trong lúc cậu không tỉnh táo hoàn toàn, khi Tô Tinh tỉnh dậy thì điều gì sẽ xảy ra? Có vui hay không? Hay sẽ tức giận? Hay là… sẽ không thích hắn nữa?
Phản ứng thờ ơ của Tô Tinh khi đối mặt với hắn vào sáng sớm hôm nay càng khiến hắn bất an hơn.
Cho tới giờ phút này, khi hắn nắm chặt tay Tô Tinh, trái tim hắn vốn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng yên vị trở lại lồng ngực.
Sao bé Trạng nguyên lạnh lùng của hắn lại nói những lời yêu thương ngọt ngào vậy nhỉ? Làm sao mà hắn chịu nổi đây?
Hắn ôm chầm Tô Tinh, áp lên sườn mặt cậu, có chút bướng bỉnh nói: “Tớ sợ cậu muốn đi nên vẫn luôn ở đây canh cửa. Sợ một khi cậu đi rồi sẽ không trở lại nữa…. Tớ nghĩ, nếu cậu thật sự muốn đi, tớ sẽ trói cậu lại không cho phép cậu rời xa tớ nữa.”
“Tớ thích vị sữa chua đào vàng ở đây,” Tô Tinh nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng hắn, cười nói, “bây giờ cũng bắt đầu thích cà phê, hay nói chính xác là thích cà phê nhất.”
Vòng tay của Hạ Trì siết càng chặt hơn như thể muốn khảm hoàn toàn Tô Tinh vào cơ thể mình.
Tô Tinh rất hiếm khi như vừa rồi, hay nói trắng ra là bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn. Cũng không phải cậu lo lắng không yên, chính vì bản tính của Omega sau khi bị cắn tuyến thể sẽ nảy sinh cảm giác phục tùng và ỷ lại vào Alpha đánh dấu mình. Trong lời bộc bạch, cậu thật sự đã dâng tất thảy trái tim một cách trần trụi cho Hạ Trì, cũng thật may mắn Hạ Trì đã chấp nhận, và coi nó như bảo bối, giấu kĩ trân quý.
Tô Tinh cong khóe mắt mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng Hạ Trì.
“Sao vậy?” Hạ Trì vẫn chưa muốn buông cậu ra.
Tô Tinh: “Ngày mai thi?”
“…” Hạ Trì khựng lại một chút, gật đầu.
Tô Tinh nheo mắt, nói: “Buông tay được rồi, lăn đi đọc sách đi.”
“Còn một vấn đề cuối cùng.”
Hạ Trì cun cút đi đọc sách, chợt sực nhớ ra điều gì đó, xoay người lại nắm bả vai Tô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Cái gì?”
Tô Tinh khoanh tay trước ngực, dựa vào tường hỏi.
“Sinh nhật cậu, khi nào?”
Tô Tinh không hiểu tại sao tự dưng hắn hỏi chuyện này, vì vậy trả lời thành thật: “Tháng ba.”
“Má!” Hạ Trì đột nhiên chửi thầm một câu, “Tớ tháng năm, mẹ nó thế mà cậu thành niên trước tớ?!”
Dường như hắn không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này, tức giận nện một cú đấm vào lòng bàn tay.
Tô Tinh nhanh chóng nghe thấy được hàm ý của từ ‘thành niên’ trong lời nói của Hạ Trì, cậu nhướng mày, giọng điệu đầy khiêu khích: “Hóa ra cậu là em trai hàng thật giá thật.”
Hạ Trì liếc mắt nhìn cậu ngập tràn hờn tủi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.