Chương trước
Chương sau
Hạ Trì và Tô Tinh trốn học hai ngày.
Lưu Văn gọi điện thoại cho hai người đúng lúc Tô Tinh đang trải qua kì động dục lần thứ hai.
Trong bồn tắm, cậu được Hạ Trì ôm lấy bằng một tay còn mình thì ngồi khóa đùi đối diện Hạ Trì. Toàn thân cậu ướt đẫm, ngay cả hơi thở cũng ẩm ướt, ý thức vẫn không tỉnh táo, hai tay yếu ớt bám lên vai Hạ Trì, mười đầu ngón tay đều ửng hồng mê người.
Nước ấm trong bồn tắm bốc hơi nước lượn lờ, mặt Tô Tinh phảng phất nét đẹp kiều diễm trong màn sương mờ mịt.
Hạ Trì nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và tai mình, một tay khác thành thạo xoa nắn mông Tô Tinh.
“Vâng, nhà cậu ấy không còn ai khác, em là bạn cùng bàn của cậu ấy, cậu ấy giúp đỡ em rất nhiều trong việc học tập, em nên quan tâm chú ý tới cậu ấy nhiều hơn.”
Hạ Trì vừa đưa hai ngón tay vào lối nhỏ bí ẩn vừa cố gắng bình tĩnh trả lời điện thoại.
Khoảnh khắc ngón tay đi vào bên trong, một chút nước ấm cũng len lỏi vào theo khiến Tô Tinh có cảm giác hết sức lạ lùng, mười ngón tay cậu bỗng siết chặt, móng tay cắm sâu xuống cơ bắp vai và lưng Hạ Trì.
Cổ họng cậu không nhịn được phát ra một tiếng nức nở, ánh mắt Hạ Trì tràn ngập ý cười, ‘hừ’ với cậu một tiếng, Tô Tinh mơ mơ màng màng nhận ra Hạ Trì đang nghe điện thoại nên quay đầu đi, há miệng cắn lên cánh tay Hạ Trì.
“Au—” Hạ Trì hít một hơi thật sâu, nói thật nhanh vào điện thoại, “Nhất định sẽ không bỏ lỡ kì thi đâu, mấy ngày nay em xin nghỉ trước nhá, thầy cứ yên tâm, đau dạ dày thôi không phải vấn đề gì to tát, vâng, em cúp máy.”
Hắn lấy khăn tắm bọc điện thoại lại một cách qua loa rồi ném sang một góc, đầu lưỡi liếm một đường vành tai Tô Tinh, nói trong tiếng thở dài: “Răng của ông trời con này cũng sắc gớm nhỉ…”
Tô Tinh mềm mại dựa vào người hắn, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, là tư thế hoàn toàn giao phó bản thân cho hắn.
“Cái miệng khác cắn cũng chặt lắm…”
Hai ngón tay Hạ Trì tăng tốc, Tô Tinh run rẩy gọi tên hắn.
“Ngoan… tớ đây.”
Hạ Trì không thể chịu nổi khi cậu gọi tên hắn như vậy, hắn vừa khẽ đẩy hông về phía trước cọ xát bụng dưới Tô Tinh vừa ghé vào tai cậu thì thầm trấn an.
—–
Sáng sớm ngày thứ ba, Tô Tinh trần như nhộng từ đầu tới chân ngồi xếp bằng trên giường, quấn mình trong chăn bông kín mít.
“Bé ngoan, rời giường ăn sáng.”
Hạ Trì mở cửa cầm đồ ship đi vào phòng, thuận miệng gọi – rốt cuộc hai ngày nay trên giường cả ngày lẫn đêm hắn đều gọi Tô Tinh như vậy.
Tô Tinh lạnh lùng liếc mắt qua khiến Hạ Trì sững người, cảm giác như vừa bị mưa băng trút xuống từ đầu tới chân trong lễ rửa tội.
Được thôi, qua kì động dục một cái là bé ngoan của hắn đã trở mặt không chịu nhận người, bé Trạng nguyên lạnh lùng đã quay trở lại rồi.
Hạ Trì sờ mũi mình có chút ngượng ngùng, sau đó bấm đốt ngón tay một cách thừa thãi, gõ cửa mở, lập tức đổi giọng: “Hế lô… tớ gọi bánh bao trứng sữa với sữa bò thêm đường, ăn nhanh lên lúc còn nóng.”
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Tô Tinh quấn chặt mình trong chăn bông, hận không thể che mặt lại giống con thú nhỏ đang ngủ đông, không nói lời nào mà cũng không chịu nhúc nhích.
“Khụ khụ,” Hạ Trì hắng giọng ho hai tiếng, “ngoan nào, đừng giận nữa, mau tới đây.”
Hiện tại Tô Tinh cực kì nhạy cảm với chữ ‘ngoan’, hai ngày trước trời đất u ám, lúc nào cũng cảm thấy đầu óc nặng nề, bây giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, những chuyện xảy ra cứ lần lượt lướt qua tâm trí cậu như thước phim chiếu từng cảnh từng cảnh một, cậu mơ hồ nhớ ra câu mà Hạ Trì nói nhiều nhất chính là chữ ‘ngoan’ này.
Hạ Trì thấy hai tai Tô Tinh đỏ bừng, lúc này hắn mới sực nhận ra bé Trạng nguyên cảm tình nhà hắn đang giận dỗi hắn đây mà.
Hắn cười thầm trong lòng, nhớ tới một bài báo khoa học giới tính mình từng đọc đã nói rằng sau khi một Omega được đánh dấu tạm thời sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, sùng bái và một vài cảm giác khác đối với Alpha của mình, Alpha lúc này phải quan tâm nhiều hơn tới tình trạng tâm lí của Omega khiến Omega cảm thấy mình được yêu thương chăm sóc.
Hạ Trì chớp chớp mắt, nửa người trên dựa vào khung cửa, nở một nụ cười mà mình cho rằng vô cùng đẹp trai lai láng, hạ giọng, lời nói đong đầy dịu dàng: “Bé ngoan, tới ăn sáng thôi, mua cho cậu…”
“Cậu gọi tớ là gì?” Tô Tinh nhướng mi, lạnh lùng hỏi.
“…” Hạ Trì nuốt hết những lời tới bên miệng trở vào trong bụng, nụ cười quyến rũ cũng không kìm được nữa, đành cười mỉa bản thân mình, “Tớ, tớ không gọi cậu mà, cậu là bé lạnh lùng, thế này đã được chưa?”
Tô Tinh híp nửa mắt, khóe miệng ảm đạm cong lên: “Hóa ra cậu nhiều bé nhỉ?”
Hạ Trì: “…
Cái đờ cờ mờ luôn! Ỷ lại, sùng bái đã nói đâu rồi? Omega của hắn đéo giống như thế?!
Hạ Trì giơ hai tay tỏ vẻ vô tội: “Chỉ có cậu tất cả đều là cậu, em bé nào của tớ cũng chính là cậu!”
“Ò,” Cả người Tô Tinh bọc trong chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu, cậu gật đầu một cách sáng tỏ: “uống xong là vứt bỏ ngay được mà.”
Hạ Trì: “…” Con mẹ nó oan Thị Mầu vãi nồi luôn!
Cứ nhắc về chuyện ‘bé’ này thì chắc giữa tháng sáu cũng có tuyết rơi, Hạ Trì mau chóng đánh trống lảng sang chuyện khác, lấy một chiếc bánh bao từ trong túi đồ ship ra, đặt vào lòng bàn tay lắc tới lắc lui, bánh bao bé thỏ trắng mềm mại tỏa hương thơm ngào ngạt.
Đúng lúc bụng Tô Tinh reo lên hai tiếng, Hạ Trì nín cười, ngoắc tay, nói: “Đói rồi phải không, nhanh tới đây không chốc nữa nguội mất, có tự mình ăn được không? Cần tớ đút cậu ăn không?”
Tô Tinh: “…”
Hai ngày trước đều là Hạ Trì đút cho cậu ăn với bảy bảy bốn chín kiểu kì quặc, đa dạng trò bịp bợm. Hạ Trì vừa dứt lời, cảnh tượng lập tức diễn ra trước mắt, trong đó có một lần Hạ Trì cầm một miếng socola sữa, dụ dỗ cậu gọi ‘anh ơi’.
Cậu cũng không biết cuối cùng mình có ăn miếng socola đó không nhưng dù sao cậu cũng bị Hạ Trì lừa gọi ‘anh ơi’ tới mức khản giọng.
Tô Tinh vươn một bàn tay ra khỏi bọc chăn không chút biểu cảm, nắm tay lại xoay cổ tay, các khớp xương phát ra tiếng ‘khực khực’.
Da đầu Hạ Trì tê dại, hắn ném bánh bao lại vào trong túi, sờ cổ, cười gượng nói: “Xem ra không cần đút.”
Tô Tinh nhét lại tay vào chăn bông, không quên dịch góc chăn, nén chặt góc chăn dưới chân kín mít, lời nói lạnh như băng: “Quần áo.”
“Cái gì?” Hạ Trì ngẩn người sau hai giây mới phản ứng lại, “Ò ò ò! Gì ấy nhỉ, quần áo cậu ướt hết rồi, lấy một bộ trong tủ tớ mặc tạm đi, quần lót… hay là không cần mặc nhỉ?
Tô Tinh quay đầu đi một cách mất tự nhiên.
Hạ Trì vội vã giải thích: “Ý tớ không phải như thế! Ý tớ là cậu không mặc vừa quần lót của tớ đâu, size của bọn mình khác nhau mà, cậu mặc rộng…”
Tô Tinh nhắm mắt lại, thái dương giật hai hồi, hít thật sâu một hơi rồi nói: “Im mồm.”
Hạ Trì nghi ngờ nếu mình nói thêm hai câu nữa chắc chắn sẽ bị Tô Tinh đánh chết, hắn chỉ chỉ ra phía ngoài phòng, nói: “… Tớ đợi cậu ở phòng khách, cậu mặc quần áo xong thì ra ngoài ăn gì đó đi, ngày mai còn đi thi nữa.”
Đợi Hạ Trì ra ngoài, Tô Tinh quấn chăn bông bước xuống giường, đóng cửa phòng trước.
Trên sàn la liệt toàn là giấy ăn, ga giường cũng bẩn không thể chấp nhận nổi, ngay cả trên gối cũng đọng lại vệt chất lỏng sau khi khô sẫm màu.
Tô Tinh mở tủ quần áo ra, không ngoài dự đoán, quần áo bên trong bừa bãi lộn xộn dồn thành một đống, Tô Tinh bới tung lên lấy bừa một bộ quần áo thể thao.
Vừa rồi không cảm nhận được, bây giờ mới phát hiện mùi trong phòng vô cùng kì lạ, không thể nói rõ cụ thể là mùi gì, tóm lại là khiến cho người ta cảm thấy vừa ẩm vừa nóng.
Cậu mở toang cửa sổ thông thoáng căn phòng, kéo khóa áo khoác lên chỗ cao nhất rồi ra ngoài.
Những chiếc bánh bao mềm xốp đặt trên bàn trà nhỏ, Hạ Trì ngồi vắt chéo chân trên sofa hút thuốc.
Nhìn thấy Tô Tinh đi ra, hắn bóp tắt điếu thuốc trong gạt tàn, bàn tay phe phẩy hai lần trong không khí để mùi khói tản đi, cắm ống hút hộp sữa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Tới ăn sáng.”
Tô Tinh ngồi xuống cách Hạ Trì một khoảng, cầm hộp sữa hút một ngụm.
Hạ Trì lặng lẽ nhích mông mình tới gần Tô Tinh hơn, Tô Tinh khựng lại rồi dịch về phía bên cạnh một chút.
Hạ Trì: “…”
Có chỗ nào trên người từ đầu tới chân của bé Trạng nguyên mà hắn chưa từng thấy qua, hắn còn hôn lên nốt ruồi trên đùi trong rồi, lúc ấy còn nắm chặt quần áo hắn lắm mà.
Hắn cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng mới phát hiện mình lấy nhầm, là nhân trứng sữa.
Tô Tinh lườm hắn, Hạ Trì nhanh chóng đặt bánh bao trứng sữa xuống, cầm bánh bao thịt lên cắn một miếng lớn, nói: “Trứng sữa là của cậu hết!”
Hắn vừa cắn một miếng bánh bao vừa liếc nhìn Tô Tinh, vẻ mặt bé Trạng nguyên lạnh nhạt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ dấu hôn đỏ thẫm thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ nhắc tới chuyện thân mật vào hai ngày trước vô cùng chân thật.
“Nhìn tớ làm gì?” Tô Tinh nhận thấy ánh mắt nhìn lén của Hạ Trì, vẻ mặt vô cảm hỏi một câu.
“… Không có gì.”
Trông Hạ Trì còn thoáng qua vài phần oan ức, bé Trạng nguyên lừa hắn chuyện giới tính thật tới mấy tháng liền thì thôi đi, thật ra hắn cũng giấu giếm, nhưng chuyện gì cần làm trừ bước cuối cùng thì hai người cũng làm hết rồi, sao cậu ấy lại có thể lạnh nhạt như vậy chứ?
Hạ lão đại gặm bánh bao thịt, thở một hơi thật dài.
Hắn càng nghĩ càng thấy vị Omega bạc hà thành tinh nhà hắn rất có tiềm chất tra nam, là loại kéo quần lên là nhẫn tâm trở mặt.
Tô Tinh ngồi một bên ăn xong hai chiếc bánh bao trứng sữa, uống một ngụm sữa rồi mới chậm rãi nói: “Tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Hạ Trì cầm một chiếc bánh bao thịt lớn, nhai nhồm nhoàm có chút căm phẫn: “Mấy tên đàn ông bạc tình trong phim truyền hình cũng nói vậy.”
“…” Tô Tinh rút hai tờ giấy ăn thong thả lau miệng, liếc qua bánh bao trên bàn, Hạ Trì đã ăn bốn chiếc bánh bao thịt lớn.
Cậu nói: “Tuy cậu ăn nhiều nhưng tớ sẽ cố gắng nuôi cậu.”
Tô Tinh nói xong liền đút hai tay vào túi quần, để lại cho Hạ Trì bóng lưng lạnh lẽo hiu quạnh.
Hạ Trì ngồi trên sofa, suýt chết nghẹn vì miếng bánh bao trong cổ họng.
Hắn ngẩng đầu tu ‘ừng ực’ mấy ngụm sữa mới bắt đầu phản ứng lại, hai ba bước tới trước cửa phòng mình, ấn thanh nắm cửa, thế mà cửa lại khóa?!
Hắn gõ ba tiếng nhưng không ai mở cửa.
“Bé ngoan… à không bé lạnh lùng, mở cửa, chúng mình cùng tâm sự!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.