Năm ngày bốn đêm cố gắng làm việc đến mất ăn mất ngủ, thời gian làm việc buổi sáng kết thúc, sau khi làm xong công việc nhỏ của thư ký, lấy văn kiện đã chuẩn bị trước đó đưa sang phòng giám đốc, lòng thấp thỏm bất an.
Sau bàn công tác, trạng thái tinh thần của người đàn ông này so với đứa mất ăn mất ngủ mấy đêm là tôi không khá hơn bao nhiêu, bộ đồ Tây màu tím làm cho người hắn có chút trầm muộn, sắc mặt hơi chút mệt mỏi, gò má cũng gầy đi. Một tay xoa mi tâm, một tay từ từ đảo qua văn kiện, mím môi không nói.
Tôi lo lắng đến nín thở, chăm chú nhìn vẻ mặt hắn đến không dám chớp mắt.
Sau mấy phút yên lặng, vẻ mặt Hàn Dục hơi giãn ra, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, mắt cong cong ẩn chứa ý cười, có chút kinh ngạc cùng tán thưởng, buông lỏng cà vạt, giọng khàn khàn nói, “Ngồi đi.”
Tôi hơi sững sờ, từ lúc tôi đến làm việc tại văn phòng của hắn cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với tôi như vậy, giọng nói nghiêm túc lộ ra mấy phần tôn trọng, hoàn toàn không giống vẻ khinh thường giễu cợt như lúc trước.
Tôi không ngồi xuống ngay mà đi lấy giúp hắn một ly cà phê, tự rót cho mình một ly nước ấm rồi mới ngồi đối diện hắn, lúc tôi đưa ly cho hắn, tôi thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mắt cúi xuống, lông mi hơi rung động.
“Là cô tự viết?”, Hàn Dục nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058267/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.