Thiên ngoại đang có trận chiến lớn, trời đất tối đen, các ngôi sao lớn đang rơi xuống không ngừng, đỏ rực một mảng, tu tiên giả của Thiên Châu đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay cả các khu vực khác của Tiên giới cũng có thể nhìn thấy trận chiến hùng tráng kia.
Trần Mục không có thời gian để thưởng thức, hắn biết lão Chu không chống đỡ được thời gian quá dài nên bắt buộc phải hạ gục Tịnh Vân lão tổ.
“Phù!”
Trần Mục lại mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn lần nữa, lần này không có cảm giác bị xé toạc, sức lực của hắn tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua cảnh giới Kiếm Thần.
Tu tiên giả của Thái Thượng Tiên Cung đều bị tiên uy cường đại của Trần Mục làm chấn kinh, Ôn Huyền Âm cũng không còn để ý tới sống chết của sư tôn, sự cường đại của Trần Mục khiến nàng ta nghẹn họng sững sờ, Thái Thanh Tiên Cung lại bị ép tới mức này.
Tiên Kiếm trong suốt trở lại trong tay Tịnh Vân lão tổ, Trần Mục tay không tấc sắt lao tới phía trước, toàn thân hắn có Hồng Mông Tử Khí lượn quanh, trên người còn có hào quang thánh khiết.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, quang mang tử kim và lôi quang trắng bạc quấn lấy nhau, nắm đấm của hắn tiến thẳng không lùi, khí thế bá đạo, đi đến chỗ nào thì không gian đều vỡ vụn, quang mang rực rỡ còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Đệ tử bình thường đều không cách nào mở mắt ra được, bọn họ không thể chống lại áp bách cấp độ này, dù có là chấp sự cũng đang cúi đầu, hai chân run rẩy.
Lão bối trưởng lão xung quanh đều giương mắt mà nhìn, Trần Dao mở to hai mắt, nàng ta nhìn thấy ca ca muốn dùng nắm đấm đấu cứng với Tiên Vương, đó là cường giả Tiên Vương đấy!
Tịnh Vân lão tổ không hề xem thường Trần Mục, bà ta không có ý định nương tay, kiếm quang của Tiên Kiếm cắt xuyên không gian, xuất hiện trong hư không tăm tối dài mấy chục dặm.
Sức lực của Tiên Vương vô cùng khủng khiếp, nhưng Trần Mục không hề sợ hãi, hắn vẫn vung quyền tiến về phía trước.
Quyền quang và kiếm quang bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, liên tiếp có tu tiên giả quỳ xuống, chỉ có một số rất ít cường giả có thể chịu đựng được uy lực mạnh mẽ này.
Nắm đấm của Trần Mục được bao bọc bởi lớp vân giáp kim sắc bao bọc, thần lực xen lẫn với tiên lực, ẩn chứa các loại sức mạnh theo quy luật, tiên kiếm của Tịnh Vân lão tổ, mang theo tiên lực kinh khủng, không gian xung quanh bị san bằng xẻ đôi ra .
Giây phút quyền và kiếm va chạm, tiếng vang lanh lảnh bao phủ Thái Thanh Tiên Cung, vô số cung điện sụp đổ, tiên sơn chung quanh đều đổ sập xuống.
Tịnh Vân lão tổ khẽ nhíu mắt, tiên lực của bà ta đang tan vỡ, nhưng quyền quang lại càng ngày càng mạnh.
Răng rắc!
Tiên kiếm trong suốt vỡ nát.
Tất thảy lão bối trưởng lão đều khiếp sợ, tiên kiếm này vậy mà lại bị nắm đấm đánh vỡ vụn, bọn họ không khỏi lạnh sống lưng, đây chính là binh khí của Tiên Vương!
Tịnh Vân lão tổ bị đẩy lui, nắm đấm của Trần Mục không ngừng đuổi sát, bất cứ nơi nào trong không gian va chạm vào đều nát vụn.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh.
Cả đất trời cũng phải ớn lạnh.
Tịnh Vân lão tổ ngừng lui xuống, bà ta bỏ thanh kiếm gãy, giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay khô khốc, tiên quang màu xanh chói mắt tỏa ra, hóa thành ngàn vạn dây leo to khoẻ lại sắc bén đánh về phía Trần Mục.
Những dây leo kia còn chưa có tới gần, đã bị quyền quang của Trần Mục tiêu diệt: "Bà già kia, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn ư, Tiên Vương cũng chỉ có thế thôi!"
Đối mặt với những lời giễu cợt, Tịnh Vân lão tổ lạnh lùng nói: "Tiểu tử, là ngươi ép ta phải ra tay thật."
Dung mạo của Tịnh Vân lão tổ đột nhiên trẻ trung trở lại, bà ta bị ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, tạm thời khôi phục lại đỉnh phong, tiên uy cường đại khiến cho Thái Thanh Tiên Cung cũng bị yếu đi bốn năm phần, toàn bộ đạo thống đều bị trọng thương.
Vô số tiểu bối ho ra máu rồi ngất xỉu, ngay đến cả lão bối trưởng lão cũng bị bức mà khụy xuống, Trần Mục cảm nhận được áp lực, dưới sự trợ giúp của Hồng Mông Thụ cùng Trấn Thiên Ấn, hắn huy động tất cả tiên lực của bản mệnh kiếm, quyết định liều chết đánh cược một lần.
Tịnh Vân lão tổ từ già về trẻ, giờ đây giống như tiên tử tư sắc tuyệt mỹ, bà ta nâng bàn tay trắng nõn lên, ngưng tụ tiên lực ra trăng xanh khổng lồ.
Quyền quang của Trần Mục giống như mặt trời vàng tím.
Giây phút mặt trăng xanh và mặt trời tím va chạm, núi long đất lở, gợn sóng không gian như sóng thủy triều lan tràn khắp bốn phía chung quanh, vô số cung điện và đồi núi bị san bằng.
Trần Mục tóc tai bù xù, trừng to mắt, y bào của hắn bay phất phới, trong mắt Tịnh Vân lão tổ vẫn cao ngạo như cũ, bàn tay của bà ta tản ra thanh quang.
Vẻ mặt Tịnh Vân lão tổ tự tin, hiện tại bà ta ở vào trạng thái đỉnh phong, muốn dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm của Trần Mục, giây phút quyền và tay va nhau kia, thanh quang tiêu tan.
"Cái gì?"
Tịnh Vân lão tổ trợn to đôi mắt, bàn tay trắng nõn của bà ta lại nhăn nhúm lại lần nữa, sức mạnh trong cơ thể không ngừng suy giảm.
Đó là thời gian quay lại do Trần Mục thi triển, khi Tịnh Vân lão tổ phát hiện ra, thì đã trễ, mặt trời tím thôn chiếm lấy mặt trăng xanh, quyền quang bao phủ cả bầu trời.
Trần Dĩnh ở nhân gian chờ đợi đã lâu, nàng ta nghe được giọng nói của ca ca, hóa thành nữ võ thần, hỏa quang xông thẳng lên trời, bầu trời xé rách, tiên môn mở ra.
Cự Thần binh ôm lấy Trần Dao bay vọt lên trời.
"Muốn đi!"
Hư ảnh mơ hồ cách không hiện ra, sau đó dần dần ngưng thành thực, đó là pháp tướng mà Tịnh Vân lão tổ ngưng tụ ra, nhấc tay liền muốn đập rơi Cự Thần binh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]