Vẻ mặt của đệ tử Thanh Hư Động Thiên đều kinh hoảng, cho dù là cường giả cũng run rẩy sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không dám nán lại ở gần đó, đều thi nhau bỏ chạy tán loạn.
Tín hiệu cầu cứu đã gửi đi từ sớm, nhưng cường giả của Thanh Hư Động Thiên đều đã đi đến long môn phế tích ở nơi xa, trong chốc lát không thể chạy về kịp.
Động thiên vỡ nát, Hồng Mông Thạch Tháp vẫn đang trấn áp lão giả lục y, pháp chỉ kim sắc bao bọc Nhị Ngũ Ma Thần, Trần Mục nhìn sang lão giả lục y.
Lão giả lục y lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ngươi phá hủy Thanh Hư Động Thiên của ta, lão phu liều mạng với ngươi!”
Ông ta bóp vụn cây sáo đen trong tay, Ma Thần vốn điên cuồng bỗng nhiên an tĩnh hơn rất nhiều, thân thể lão giả lục y tràn ngập thanh quang, sau đó phát nổ, Hồng Mông Thạch Tháp cũng bị đánh bay.
Cự Thần binh tay mang Tổ Long Kim Lân ngăn trước người Trần Mục, làn sóng xung kích đáng sợ khiến Cự Thần binh liên tiếp lùi lại, Trần Mục cũng dịch chuyển đến chỗ xa để trốn tránh.
Có tia huyết quang vòng qua Cự Thần binh lao thẳng về phía Trần Mục với tốc độ cực nhanh.
Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, lôi đình trắng bạc vờn quanh toàn thân, giây phút hắn nhìn thấy huyết quang thanh sắc, theo bản năng vung kiếm nghênh đòn, trong khoảnh khắc va chạm Thanh Vân kiếm rung lên. Hổ khẩu của Trần Mục có cảm giác nứt toác ra.
Đây vẫn là chút năng lượng còn lại của Tiên Vương suy bại, tia huyết quang này hóa thành kiếm quang, triển khai thế công điên cuồng đối với Trần Mục, Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh đều không thể đến giúp đỡ, hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh đối kháng của chính mình.
Hai cánh tay bao phủ Kim Lân, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch khiến sức lực của hắn tăng vọt, sau đó sức mạnh Hỗn Độn và sức mạnh lôi đình lại ban cho Trần Mục lực lượng và tốc độ.
Kinh văn viễn cổ cũng hiện lên quanh thân Trần Mục.
Kiếm quang của Tiên Vương chém xuống không ngừng, Trần Mục vung Thanh Vân kiếm lên phòng thủ, mỗi lần đều bị đẩy lùi lại, thậm chí Thanh Vân kiếm còn bị kiếm quang của Tiên Vương đẩy ra, lộ ra sơ hở ở ngực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bất Diệt Kinh Văn hiện lên, bình chướng trong suốt ngăn lại một chiêu trí mạng cho Trần Mục.
Bình chướng trong suốt bị phá nát tại chỗ, muốn phục hồi lại như cũ thì cần có thời gian, có thể ngăn chặn một đòn của Tiên Vương đã đủ để nói lên sự khủng bố của Bất Diệt Kinh.
Trần Mục có được cơ hội thở gấp, huyết mạch kim sắc trong cơ thể hắn bỗng nhiên bạo phát, tóc và mắt hắn đều biến thành màu vàng trong nháy mắt, khoảnh khắc đó vô cùng bá khí.
Mỗi lần gặp tuyệt cảnh Trần Mục đều có thể đạt được sức lực đột phá cực hạn, Thanh Vân kiếm bạo phát ra quang mang còn chói mắt hơn mặt trời, hắn vung kiếm chém đứt tia huyết quang thanh sắc kia.
Giữa thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh.
Bầu trời trong xanh chợt đổ cơn mưa lớn.
Ở chỗ sâu trong tinh không có ngôi sao lớn rơi xuống, cái đuôi đỏ như lửa thắp sáng cả bầu trời, đó là dấu hiệu có đại năng ngã xuống, toàn bộ Tiên giới đều có thể nhìn thấy dị tượng của bầu trời.
Long môn phế tích.
Cường giả của Thanh Hư Động Thiên nhận được tin tức cầu cứu viện, bọn họ nhìn thấy ngôi sao ngã xuống, hỏa quang rơi xuống thì lập tức phát giác được chuyện không lành, Tiêu Đằng dẫn theo lượng lớn cường giả vội quay về Thanh Hư Động Thiên, trong đó có cả các đại thế lực Tiên giới.
Trần Mục nhìn xuống phía dưới, trong phạm vi ngàn dặm đều bị năng lượng tự nổ của Tiên Vương san thành bình địa, đây còn là khi có Hồng Mông Thạch Tháp áp chế, nếu như không áp chế thì hậu quả rất nghiêm trọng, may mà Thanh Hư Động Thiên ở nơi cách xa nhân thế.
Trong phế tích, Trần Mục nhìn Nhị Ngũ Ma Thần bị bao bọc trong pháp chỉ, hắn ta trông rất trẻ tuổi, lúc này đang hôn mê bất tỉnh cũng không dễ xử lý.
Trần Mục mang theo Nhị Ngũ Ma Thần rời khỏi Thanh Hư Động Thiên, rất nhiều tu tiên giả chết đều tự bạo trong tay Tiên Vương, mục đích của hắn là phá hủy Thanh Hư Động Thiên, ra oai phủ đầu với thế lực Tiên giới, vốn không có ý định đại khai sát giới.
Rất nhanh vùng phụ cận của Thanh Hư Động Thiên đã hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ chỉ còn lại tĩnh mịch.
Hoàng hôn, mưa lớn hùng vĩ.
Sao băng lưu lại lạc ấn đỏ như lửa trên bầu trời.
Không gian bị bóp méo, Tiêu Đằng dẫn theo cường giả của Thanh Hư Động Thiên vội trở về, bọn họ nhìn thấy đống phế tích trước mắt thì tất cả đều trừng lớn mắt, toàn thân đều đang run rẩy.
Thanh Hư Động Thiên là nơi cơ nghiệp của bọn họ, là then chốt có thể cường thịnh bất suy, bây giờ Thanh Hư Động Thiên bị hủy, cố gắng nhiều năm của bọn họ đều phó cho dòng nước trôi.
Đi đến cùng với Tiêu Đằng còn có cường giả của các thế lực còn lại, vẻ mặt Tống Quy Trần chấn kinh, chỗ này chính là Thanh Hư Động Thiên đấy, cho dù lượng lớn cường giả rời khỏi thì vẫn còn có chiến lực kinh người, vậy mà lại bị san bằng!
“Lão tổ tông!”
Tiêu Đằng nắm chặt thành quyền hét lớn.
Các trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên kinh hồn thất thố, động thiên bị san bằng, thậm chí ngay cả lão tổ tông cũng ngã xuống, điều này đối với bọn họ mà nói chính là tin dữ không thể nghi ngờ.
Mộ Hồng Liên cũng đi theo cường giả của Xích Thành Động Thiên, chính là vì lo lắng Xích Thành Động Thiên sẽ xảy ra xung đột với Trần Mục, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, suy đoán đầu tiên của nàng ta đây là trong lúc điệu hổ ly sơn của Trần Mục.
“Lẽ nào là Ma Đồng?”
Cường giả của Cổ tộc Tiêu gia nghi hoặc nói.
“Trần Mục của Lăng Vân tông!”
Cường giả còn sống run lẩy bẩy nói.
Cường giả Tiên giới xung quanh đều chấn kinh, trong đó có cả mấy vị cường giả Kiếm Thần, chỗ này chính là đại bản doanh của Thanh Hư Động Thiên, vậy mà lại bị hắn san bằng.
Bọn họ đều đã từng nghe nói Trần Mục rất khó đối phó, cường giả của La Phù Động Thiên còn cảm thấy nhiều người như thế vây đánh Trần Mục có hơi dư thừa, bây giờ đều hoảng sợ một trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]