Khương Phục Tiên mỉm cười, nàng ta có thể nhìn ra Diệp Hâm Nhiên thích Khương Vũ Thần, nhưng đại khái hai nhà sẽ không liên hôn, nói khẽ: "Vũ Thần, Hâm Nhiên là khách, đệ đi dạo cùng nàng đi, ta và sư đệ nghỉ ngơi một lát ở trong đình phía trước."
"Cám ơn Phục Tiên tỷ tỷ." Diệp Hâm Nhiên tới gần Khương Vũ Thần, chớp mắt nhìn hắn ta.
Khương Vũ Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, qua loa nói: "Hâm Nhiên Thần nữ, nơi này rất nhàm chán, không có gì để đi dạo đâu, ta hái đào cho ngươi ăn."
"Tốt quá, cảm ơn Vũ Thần ca ca."
Diệp Hâm Nhiên dí dỏm chớp mắt, sau đó theo bên cạnh Khương Vũ Thần, Mạc Lưu Sương đến gần Trần Mục, nàng ta khom mình hành lễ với Khương Phục Tiên: "Bái kiến Phục Tiên điện hạ, bái kiến Trần công tử, ta là Mạc Lưu Sương, đến từ Mạc gia Tây Thần quốc, may mắn gặp được hai vị."
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại.
Mạc Lưu Sương đột nhiên lấy ra một tờ giấy vàng, trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang vẻ hiếu kỳ.
Mạc Lưu Sương nhìn về phía Trần Mục: "Trần công tử, ta thích cất giữ sách cổ có liên quan tới tu tiên giả, đây là kinh văn do một vị tu tiên giả viễn cổ nào đó lưu lại."
Trần Mục không hiểu gì cả, tò mò nói: "Mạc tiểu thư, ngươi muốn ta giải thích nghi hoặc thay ngươi?"
Mạc Lưu Sương lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lưu Sương muốn dùng trang kinh văn cổ này để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3728462/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.