Chương trước
Chương sau
 

 "Tuân mệnh." 

 Khương Xuyên không dám có nghi vấn. 

 Đám Hà Mộng Như cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh. 

 Trần Mục không ngồi quá lâu ở đại sảnh, để tránh gây nên khó chịu cho mọi người, Hạ Trúc Vân theo hắn rời đi. 

 Sau đó Khương Phục Tiên về phòng nghỉ ngơi. 

 Trong đại sảnh, Khương Hiên trầm giọng nói: "Phục Tiên điện hạ có vẻ như qua lại rất gần với tên Trần Mục kia." 

 Cơ Thanh Vân khẽ cười nói: "Yên tâm, đó chỉ là một người phàm gian, Phục Tiên muội muội sẽ không coi trọng hắn, dù sao cũng phải là thiên kiêu cấp bậc Thần tử?" 

 "Thần hậu bảo ta thông báo với Vũ Thần, đáng tiếc hắn không muốn đến, có lẽ là có bài xích với tỷ tỷ." 

 "Đương nhiên, Phục Tiên muội muội không trở lại, hắn chính là người thừa kế của thần quốc, bây giờ Phục Tiên quay về, địa vị của hắn tràn đầy nguy hiểm, sao có thể vui vẻ nổi." 

 "Tiểu tử kia bình thường rất điên cuồng, ngay cả ta cũng không để vào mắt, lần này khá thú vị." 

 Cơ Thanh Vân thật muốn nhìn Khương Vũ Thần ăn quả đắng. 

 ... 

 Thiên Vực, Tổ Thần thành. 

 Chiến hạm ngân sắc xuất hiện phía trên quảng trường của truyền tống trận, Hà Mộng Như dẫn Khương Phục Tiên ra khỏi phòng. 

 "Hà cô, thông báo cho tiểu sư đệ của ta." 

 "Điện hạ, ta biết quan hệ của các ngươi rất tốt, nhưng ngài là Đông Thần quốc…" 

 Khương Phục Tiên nhìn về phía Hà Mộng Như, trên mặt ẩn chứa sương lạnh, mặc dù nàng ta không phải huyết mạch Khương gia, nhưng sự áp chế của huyết mạch cấp cao đối với huyết mạch cấp thấp, khiến nàng ta không dám nhiều lời. 

 Hà Mộng Như vội vàng cúi đầu: "Điện hạ, thiếp thân lắm miệng, ta đi thông báo cho Trần công tử." 

 Khương Phục Tiên đi đầu đến mui của chiến hạm, Tổ Thần thành trước mắt quy mô to lớn, vượt xa tất cả thành thị của Hoang Châu, giữa thành có pho tượng màu vàng cao lớn, tường thành tung bay lá cờ chói mắt, phía trên là tộc huy cổ xưa. 

 Nơi này là đô thành của thần quốc Thiên Vực, lãnh địa của Lôi gia Thần tộc, nhưng lúc chiến hạm ngân sắc xuất hiện, toàn bộ Tổ Thần thành đều xôn xao, trong mắt bách tính ẩn chứa vẻ e ngại. 

 Thời điểm chiến hạm rời đi cũng không có mượn đường Tổ thần thành, khi trở về đột nhiên xuất hiện, ngay đến cả cường giả Lôi gia nhìn thấy hạm đội của Đông Thần quốc cũng sẽ sợ. 

 Trung niên thân mặc kim bào mang theo thị vệ kim giáp tới gần, Khương Xuyên mỉm cười nói: "Lôi huynh, hạm đội bọn ta muốn mượn dùng quý địa để trở về Đông Thần quốc." 

 Lôi Lâm cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề." 

 Thần quốc Thiên Vực không hề muốn đắc tội với Đông Thần quốc, hiện tại địa vị của Đông Thần quốc ở Thần Vực như mặt trời giữa trưa. 

 Bên trong chiến hạm, Hà Mộng Như và Trần Mục sóng vai mà đi, Hạ Trúc Vân theo ở phía sau bọn họ. 

 "Trần công tử, quan hệ của ngươi với điện hạ bọn ta không tồi, nhưng ngươi cần phải hiểu rõ, nàng là trăng sáng trên trời, còn ngươi chỉ là đom đóm không đáng chú ý." 

 Trần Mục từ nhỏ đã nổi bật trong đám cùng thế hệ, không biết bao nhiêu thế lực ném ra cành ô liu, thiên kiêu vạn người nhìn trúng, không ngờ sẽ có lúc bị xem thường. 

 "Ngươi nói rất đúng." 

 Trần Mục đương nhiên sẽ không so đo với nàng ta. 

 Hà Mộng Như nhếch miệng lên, uy hiếp nói: "Trần công tử, tự mình biết mình là chuyện tốt, thiếp thân nhắc nhở ngươi, Thần Vực rất nguy hiểm, nói không chừng có cái gì ngoài ý muốn, ta cũng không muốn điện hạ thương tâm khổ sở." 

 "Ngươi nói đều đúng." 

 Trên mặt Trần Mục nở nụ cười như ánh mặt trời. 

 Hạ Trúc Vân đi theo phía sau bọn họ, mặc dù Trần Mục nói chuyện khiêm tốn hữu lễ, nhưng cảm giác hắn không hề mảy may đặt Hà Mộng Như vào mắt, phải biết nàng ta chính là thị nữ thiếp thân bên người Thần hậu, địa vị rất cao. 

 Hà Mộng Như thấy Trần Mục không ngừng gật đầu, còn tưởng rằng hắn nghe lọt những lời mình nói. 

 Trần Mục đối đãi với nàng ta như kẻ ngốc. 

 Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục đã ra bên ngoài, mỉm cười: "Sư đệ, cùng sư tỷ vào thành đi dạo." 

 "Được, sư tỷ." 

 Trần Mục không quan tâm uy hiếp của Hà Mộng Như, hắn đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, bọn họ rời khỏi chiến hạm đi đến Tổ Thần thành, kiến trúc ở nơi này đều rất hùng vĩ, hơn nữa đường đi rộng lớn, Khương Xuyên đích thân dẫn theo thị vệ Khương gia hộ tống bọn họ. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đi trên đường, thu hút vô số ánh mắt, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân đi theo phía sau bọn họ, hai bên là thị vệ thân khoác ngân giáp, còn có thị vệ thân khoác kim giáp của Lôi gia đi theo dọn đường. 

 Lôi Lâm nhìn thấy mái tóc bạc và đôi mắt xanh của Khương Phục Tiên cũng đã đoán ra được thân phận của nàng ta, tất nhiên là con nối dõi của Thần hoàng cùng Thần hậu Đông Thần quốc. 

 Trên thân Khương Phục Tiên không có tần sóng năng lượng mạnh mẽ, nhưng mà trong cơ thể nàng ta có huyết mạch cường đại, khiến cho cường giả của Lôi gia Thần tộc đều cảm giác được kính sợ. 

 Lôi Hoan Âm nhướng mày, lẩm bẩm nói: "Sao trước kia ta chưa từng nghe nói Đông Thần quốc có Công chúa?" 

 Nàng ta có thể cảm nhận được hạm đội khổng lồ của Đông Thần quốc, có thể khiến bọn họ ra quân ồ ạt chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, hiện tại Đông Thần quốc và Nam Thần quốc kết minh, lại đang lôi kéo Tây Thần quốc, có dã tâm thống nhất Thần Vực. 

 Lôi Hoan Âm nhàn nhạt nói: "Thay y phục!" 

 Thị nữ lập tức giúp nàng ta mặc lên váy trắng viền tơ vàng, đầu đầy đồ trang sức vàng ngọc, lộ ra vẻ cao quý, cũng chỉ có tiếp đãi khách quý mới sẽ ăn mặc long trọng như vậy. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.