"Nhưng ta là nam nhân, phải là ta chăm sóc sư tỷ mới đúng, không muốn thấy sư tỷ vì ta mà mạo hiểm." Đáy lòng Trần Mục có chút áy náy, rất khó chịu.
Khương Phục Tiên tựa vào trong ngực Trần Mục, dịu dàng nói: "Chàng cũng là nam nhân của ta, nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình có thể trở nên mạnh hơn."
"Sư tỷ, ta sẽ cố gắng mạnh hơn." Trần Mục hôn lên trán Khương Phục Tiên, hắn thầm hứa trong lòng, cả đời này đều phải yêu nàng ta, cưng chiều nàng ta, bảo vệ nàng ta, làm cho nàng ta vui vẻ, làm cho nàng ta hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, hắn dùng Hồng Mông Tử Khí tẩm bổ cho Khương Phục Tiên, muốn nàng ta sớm hồi phục một chút.
Hôm sau, giữa trưa.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu trên mặt.
Khương Phục Tiên hồi phục rất tốt, nàng ta mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, không tự giác mà đưa tay vuốt ve, trên mặt tràn đầy vẻ yêu thích.
"Sư tỷ, nàng hồi phục thế nào rồi?"
"Hồi phục không tốt, phải hôn một cái mới có thể tốt." Khương Phục Tiên nhướng mày ngạo kiều.
Trần Mục nhìn đôi mắt của vị hôn thê, bốn mắt nhìn nhau, hai người chậm rãi tới gần, sau đó ôm hôn thân mật, một lát sau, Khương Phục Tiên hé miệng: "Phu quân, chúng ta đổi nơi khác tu luyện."
"Được thôi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Khu vực này bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3720565/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.