Chương trước
Chương sau
 Vẻ mặt của Bạch Thanh Hoan trở nên nghiêm trọng, Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi ngay trước mũi thuyền, hai nàng họ đang cùng nhau cắn hạt dưa. 

 Miệng lưỡi của lão giả áo bào vàng Thái Nguyên tông trở nên đắng ngắt, sức mạnh của Trần Mục vượt xa những gì ông ta tưởng tượng, hắn thế mà lại có thể đánh đối kháng với Thiên trưởng lão của Thanh Hư động. 

 Trần Mục thu hồi Tổ Long Kim Lân, trở tay, Thanh Vân kiếm bay ngược về trong tay. 

 “Có chút thú vị.” 

 Trong nháy mắt, Từ Khiếu đánh ngược trở về, hắn ta biết Trần Mục có được Tổ Long Kim Lân, cho nên hắn ta mới chọn phương thức cận chiến, hắn ta tự cho rằng cận chiến có thể chiến thắng một cách nhẹ nhàng. 

 Trần Mục thúc giục Bất Diệt Kinh, da thịt hắn phiếm kim quang, sức mạnh của cơ thể tăng vọt. 

 Hai thanh kiếm lần nữa va chạm với nhau, toàn bộ cánh tay của Từ Khiếu đều đang run rẩy, hắn ta không kìm được phải nhíu mày. 

 Sức mạnh của Trần Mục tựa như Viễn Cổ Hung Thú, thực lực kia không khác gì Chân Tiên. Đòn tấn công của Từ KHiếu đều bị chặn lại, hắn ta bị cưỡng chế chuyển qua thế phòng thủ. 

 “Lục trưởng lão?” 

 Trong mắt Cao Mãnh hiện lên sự hoảng sợ. 

 Trần Mục giống như chiến thần, càng đánh càng hăng. 

 Cao Mãnh vừa tự chữa thương cho bản thân mình, vừa chữa thương cho lão giả đầu bạc. Từ Khiếu rơi vào thế bị động, hắn ta cảm thấy bản thân mình nên làm một cái gì đó. 

 Lão giả đầu bạc gian nan nói: “Không cần để ý đến ta, tranh thủ cơ hội hiện tại, bắt lấy bọn hắn.” 

 Từ Khiếu đang giao đấu với Trần Mục, chỉ còn lại một mình Bạch Thanh Hoan không thể nào bảo vệ được cho tất cả các nàng. 

 Cao Mãnh thuấn di đến gần chiến thuyền, Trần Mục nhíu mày, bọn hắn đang quyết đấu công bằng, ấy thế mà Cao Mãnh lại dám chơi cái trò mánh khóe ranh mãnh này. 

 Từ Khiếu thấy được cơ hội, khóe miệng hơi giương lên, hắn ta lập tức thi triển kiếm vực. 

 Ngay khi Trần Mục muốn đến cứu viện, hắn liền bị kiếm vực của Từ Khiếu kéo vào trong dị không gian. Hai người biến mất trên không trung, sau đó xuất hiện tại một sa mạc vô tận. 

 Ở chỗ này, Trần Mục cảm thấy tiên lực bên trong cơ thể bị áp chế, nhưng thứ hắn mạnh nhất chính là sức mạnh của thân thể. Muốn thoát khỏi kiếm vực này, trừ khi Từ Khiếu tự mình mở ra, hoặc Trần Mục phải tự mình giết chết Từ Khiếu. 

 Từ Khiếu thản nhiên nói: “Chỉ cần người ngoan ngoãn đầu hàng chịu trói, thì các nàng sẽ không xảy ra việc gì.” 

 “Kẻ nên lo lắng là ngươi mới phải.” Ánh mắt Trần Mục hiện lên ý lạnh, đột nhiên vung kiếm về phía Từ Khiếu, chỉ khi hắn ta bắt được Trần Mục, thì mới có được tư cách bàn điều kiện. 

 Trong thoáng chốc Cao Mãnh đã xuất hiện trên chiến thuyền, Bạch Thanh Hoan xuất kiếm, hét lớn: “Đi mau!” 

 Nhưng bóng dáng tuyết trắng đã xông đến. 

 Cao Mãnh không chú ý đến, liền bị đụng bay ngược ra ngoài. Hắn ta ho ra máu, nhìn thấy Tuyết Kỳ Lân đang bay trên không trung, ánh mắt chứa đầy sự kinh hãi: “Kỳ Lân!” 

 Lão giả tóc bạc cũng bắt đầu ho ra máu, bọn hắn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ kia, đó chính là Kỳ Lân thuần chủng, chẳng qua là cơ thể của nó rất nhỏ. 

 “Đâm chết ngươi!” 

 Tiểu Thất hung dữ hét to. 

 Trước đó Cao Mãnh đã bị Trần Mục dùng Thanh Vân kiếm đâm trọng thương, sau đó lại bị Tiểu Thất dồn sức tông vào, nếu như hắn ta không có tiên giáp chống đỡ, không chừng đã bị Tiểu Thất đâm chết. 

 Hắn ta nhìn về phía Bạch Thanh Hoan và Trần Dĩnh. 

 Bạch Thanh Hoan phát giác được nguy hiểm, nàng ta ôm lấy Trần Dĩnh. Cao Mãnh vòng qua Tiểu Thất, một lần nữa thuấn di đến bên cạnh Trần Dĩnh. Ngay giây phút hắn ta đưa tay ra, Tuyết Kỳ Lân lại xông đến, đâm thẳng vào ngực hắn ta. 

 Phụt! 

 Cao Mãnh lại bị đụng bay, 

 Sắc mặt của hắn ta xanh xám lại, Tuyết Kỳ Lân kia cố ý ngắm ngay ngực hắn ta mà đụng, ngay cả tiên giáp cũng đã lõm vào trong. 

 Trần Dĩnh cảm thấy tình huống xung quanh có vẻ kỳ lạ, không còn thấy ca ca ở đây cả, nàng ta đột nhiên trở nên khẩn trương: “Bạch tỷ tỷ, chúng ta có gặp phải nguy hiểm hay không?” 

 “Không có chuyện gì đâu, Bạch tỷ tỷ bảo vệ ngươi.” 

 Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan ngày càng trầm trọng, không chỉ có Cao Mãnh và lão giả tóc bạc, mà còn có sự tồn tại của nhóm người lão giả áo bào vàng, nếu như bọn chúng cùng nhau tiến lên, hậu quả khó có thể lường được. 

 “Các ngươi đều đang xem kịch sao?” Cao Mãnh giận dữ hét lên với lão giả áo bào vàng. 

 Biểu cảm Bạch Thanh Hoan nghiêm trọng, nàng ta không trốn, hiện tại chỉ có thể liều mạng chờ đến lúc Trần Mục xuất hiện. 

 Xung quanh còn có các cường giả của Thánh Nguyên tông, lão giả áo bào vàng trầm giọng nói: “Mọi người cùng nhau xông lên.” 

 Lão giả áo bào màu vàng tấn công phía sau, còn ba vị Kiếm Thánh xông đến trước. 

 Trong chớp mắt Tiểu Thất lao ra, trực tiếp đâm chết Kiếm Thánh phía trước mặt. Hai vị Kiếm Thánh còn lại thì chia ra vây quanh chiến thuyền, Cao Mãnh cũng đang tìm cơ hội thích hợp. 

 Tiểu Thất xuyên qua không gian, một bên đâm chết Kiếm Thánh phía bên trái, sau đó khi định xoay người chuẩn bị đâm Kiếm Thánh bên phải, Cao Mãnh lại thuấn di đến bên cạnh hai người Bạch Thanh Hoan lần nữa. 

 “A!” 

 Mặt của Cao Mãnh cực kỳ đau đớn. 

 Chính là do ngọn lửa khi nãy làm hắn ta bị bỏng, mà hắn ta chính là khống hỏa nổi tiếng tại Tiên giới, vậy mà lại bị lửa làm bỏng, thật sự rất khó tin. 

 Tiểu Thất vừa đâm chết Kiếm Thánh bên phải lại nhìn thấy cảnh Cao Mãnh bị hất bay, nàng ta lập tức nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào vàng. Ông ta nhanh chóng lùi lại phía sau, Tiểu Thất cũng không dám đuổi theo, nàng ta quay trở lại bên cạnh Trần Dĩnh và Bạch Thanh Hoan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.