Chương trước
Chương sau
 

 Thanh lục kiếm trong tay ông ta chằng chịt những vết nứt, mồ hôi chảy đầm đìa khắp cả khuôn mặt. Dưới tình huống bị áp chế gắt gao, chỉ trong vài hơi thở, ông ta đã cảm nhận được khí tức tử vong; trước kia ông ta hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến, một thanh niên trẻ tuổi áng chừng chỉ khoảng hai mươi, lại sở hữu được trong mình sức mạnh vượt qua cả đại Kiếm Tiên. Điều này quả thật khác thường! 

 Ngay cả nơi có tài nguyên phong phú như Tiên giới, cũng không thể tìm ra được một thiên kiêu tài năng như vậy, lão giả tóc bạc thê lương thốt lên: “Lục trưởng lão, cứu ta.” 

 Thanh niên trong sương mù xông về phía chiến trường, mặc dù không thể vượt không gian, nhưng với năng lực của một Kiếm Quân, trong nháy mắt đã có thể chi viện đến nơi. 

 Hắn ta vung thanh Tuyết Bạch tiên kiếm trên tay, kiếm quang phóng ra bay về phía chiến thuyền, cùng lúc đó Trần Mục ném Thanh Vân kiếm ra. 

 Thanh Vân kiếm xé rách không gian, xuất hiện phía trước chiến thuyền, thành công ngăn cản được đạo tiên quang kia. 

 Bạch Thanh Hoan hơi kinh ngạc, Kỳ Lân văn giữa mày Tiểu Thất lập lòe sáng, suýt chút nữa nàng ta đã bị áp biến thân. Trần Thân phấn khích vỗ tay: “Thanh Vân kiếm thật tuyệt!” 

 Không có Thanh Vân kiếm, Trần Mục thôi động Chân Long Huyết Mạch cùng với Chân Phượng Huyết Mạch. 

 Hai tay được kim lân bao lấy, hắn tay không nắm lấy tiên kiếm của lão giả tóc bạc, nhẹ nhàng bóp thành mảnh vụn. Ngay sau đó, thẳng tay đánh một quyền lên mặt ông ta. 

 Răng rắc! 

 Đầu óc của lão giả tóc bạc bị chấn động, xương hàm cùng hộp sọ rắn chắc đều bị đánh nát, trước mắt chỉ còn là một cảnh tượng mơ hồ, thấy hình ảnh nhòe nhòe của thanh niên áo vàng bước đến gần. 

 Trần Mục nắm lấy cổ của ông ta, hệt như cách hắn nắm những con gà con thường ngày: “Rốt cuộc các ngươi đến đây là vì mục đích gì, tại sao lại nhất quyết một hai quyết chiến với chúng ta?” 

 Lớp sương mù tan dần, hiện ra hình dáng một thanh niên tóc trắng, trong ánh mắt mang theo sự tang thương, lạnh nhạt nói: “Buông ông ta ra, nếu như ngươi có thể thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết lý do tại sao.” 

 Trần Mục buông tay đang bóp chặt lấy cổ của lão giả tóc bạc, thân thể ông ta lung lay như sắp khụy xuống, ngay sau đó Trần Mục giơ chân đá ông ta bay ra rất xa. 

 Lão giả tóc bạc mất đi năng lực chiến đấu. 

 Cao Mãnh tức giận hét lên: “Ngươi!” 

 Nhưng gương mặt thanh niên áo vàng vẫn không một chút dao động. 

 Trần Mục thu hồi Hỗn Độn Kiếm Vực, đất trời lại khôi phục lại sắc thái như cũ. Sử dụng kiếm vực tiêu hao rất nhiều năng lượng, hơn nữa cũng không có tác dụng rõ ràng đối với Kiếm Quân, tốc độ lẫn phản ứng của hắn ta, cho dù có thực hiện được di chuyển không gian hay không, cũng không khác nhau lắm. 

 Gương mặt của lão giả áo bào vàng xám lại như tro, cường giả Tiên giới vậy mà đều thua tan tác trước mặt Trần Mục. 

 Bắt đầu đã có cường giả Thánh Nguyên tông bỏ trốn, hiện tại lão giả áo bào vàng chỉ có thể đem hi vọng đặt lên người thanh niên mang áo đen kia. Đó chính là Thiên Lục trưởng lão của Thanh Hư động, có thể xem như là một cường giả có danh tiếng tại Tiên giới. 

 Trần Mục với Thanh Vân kiếm trên tay, hắn đứng yên tay cầm thanh kiếm, khí chất thoát trần, rất có tiên phong đạo cốt. 

 Từ Khiếu cầm tiên kiếm trong tay, vẻ mặt vô cảm. Nhìn vẻ bề ngoài thì hắn ta còn rất trẻ, nhưng thực chất đã sống hơn cả vạn năm, nhưng cảm giác áp bách còn không bằng Ma Thần bị phong ấn. 

 Là Thiên Lục trưởng lão của Thanh Hư động, cấp bậc của hắn ta rất cao, lần này lại tự thân xuất mã, cũng có thể thấy được thế lực của Tiên giới rất coi trọng Trần Mục. 

 Hai bóng dáng biến mất cùng một lúc. 

 Trên trời xanh xuất hiện hai đạo tiên quang, một đạo là bạch quang, còn một đạo là tử quang. Hai thân ảnh với tốc độ khó có thể quan sát bằng mắt thường va chạm với nhau bên trong không gian di động. 

 Tiên kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang lớn, giống như sét đánh giữa trời quang. Không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo đi, không ngừng xuất hiện các gợn sóng không gian khuếch tán ra ngoài. 

 Bạch Thanh Hoan để mắt đến Cao Mãnh, mặc dù hắn ta đang bị trọng thương, nhưng vẫn còn năng lực tập kích bọn họ. 

 Trần Mục có thể cảm nhận được, Từ Khiếu mạnh hơn Mộ Hồng Liên rất nhiều lần, không chỉ là về phần cơ thể cùng sức mạnh, mà ngay cả tiên lực cũng cao vượt bậc. Tốc độ và phản ứng của hắn ta nhanh đến lạ thường. 

 Trong mắt Từ KHiếu cũng hiện lên một chút kinh ngạc. 

 Với thân thể của Trần Mục mà lại có thể sở hữu được sức mạnh cường đại đến trình độ này, hơn nữa đây chỉ mới là trạng thái chưa độ kiếp. Sau khi độ kiếp, chắc chắn sức mạnh của hắn sẽ đạt đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. 

 Loại thiên kiêu giống như vậy, hoặc là lôi kéo về phe mình, hoặc là phải nhổ cỏ tận gốc. Tất nhiên với tình huống hiện tại thì không có khả năng lôi kéo về được nữa. 

 Sát ý bắt đầu hiện lên trong mắt Từ Khiếu, hắn ta cũng không màng đến việc thăm dò trước, thẳng tay phóng ra kim quang, ngay cả Tuyết Bạch tiên kiếm cũng phóng ra tiên lực kim sắc. 

 Trần Mục cảm nhận được áp lực. 


 Đồng tử Từ Khiếu co rụt mạnh, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, thời điểm đối mặt với tình huống nguy cấp, hắn không những không phòng ngự, còn dám phóng thích kiếm kỹ, hắn đây là đang muốn lấy mạng đổi mạng sao? 

 Từ Khiếu vung kiếm ngăn cản Thanh Vân kiếm đang phá không bay đến, âm thanh trầm đục lại vang lên. 

 Thân ảnh kim sắc bị đánh lui ra sau hàng trăm trượng, cùng với tiếng ho khan vang lên, uy lực của Kinh Thần Kiếm Kỹ vô cùng khủng bố. 

 Ngay khi kiếm quang của Từ Khiếu sắp chém trúng Trần Mục, Tổ Long Kim Lân bỗng nhiên xuất hiện, kim lân giống như tấm chắn, ngăn chặn đạo kiếm quang đủ sức phá nát núi sông kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.