Chương trước
Chương sau
 

 Đám người của Võ gia hai mặt nhìn nhau, sự kinh khủng của lôi quang kia mặc dù không nói nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được, chỗ sườn núi mà Trần Mục đang ngồi cũng sắp bị san bằng, đất đai xung quanh đều trở thành màu cháy đen. 

 Trong lôi vân màu đen có lôi long kim sắc đang du động, không ngừng có lôi quang kim sắc rơi xuống người Trần Mục, một tia rồi lại một tia, giống như thiên thần đang giáng roi. 

 Thân thể Trần Mục hiện lên kim quang, thần sắc thong dong, da thịt không bị tổn thương chút nào, trong khí tức có vật chất lôi đình thần bí tan vào máu thịt, gân cốt huyết nhục đều được tôi luyện trong thiên lôi trở nên mạnh mẽ. 

 Năng lượng thiên lôi rất hung bạo, Kiếm Thánh bình thường sớm đã thịt nát xương tan, nhưng nhục thân của Trần Mục lại càng bá đạo, hắn tắm trong lôi quang, hấp thụ vật chất lôi đình bên trong, không hề bị ảnh hưởng chút nào. 

 Trong mắt Võ Khinh Linh hiện lên ánh sao, trên mặt đầy vẻ sùng bái, có chút tiếc nuối nói: “Y phục của hắn bền chắc thật, như thế này mà vẫn không hỏng!” 

 Vốn còn muốn nhìn xem cơ thịt của Trần Mục, kết quả thiên lôi không góp sức, dù sao thì bộ y phục này là vị hôn thê của hắn tự tay làm cho, còn dùng cả tiên tơ tằm, ngay cả thiên lôi cũng không thể nào làm hư hại. 

 Trần Mục bỗng nhiên cảm ứng được khí tức đáng sợ, ngay cả cường giả ở gần đó cũng cảm thấy khiếp sợ, lập tức lùi lại, đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan ngưng trọng, nàng ta đã trải qua thiên kiếp, khí tức đáng sợ này không kém gì thiên kiếp mà nàng ta đã từng gặp phải. 

 Trong lôi vân màu đen lóe ra kim quang, sau đó lôi long kim sắc xé toạc lôi long màu đen, lộ ra thân hình to lớn, bóng người màu vàng chật ních nhân gian. 

 Khoảnh khắc đó như thể Chân Thần giáng xuống nhân gian! 

 Bạch Thanh Hoan ngửi thấy khí tức của cái chết, đạo thiên lôi này có thể coi như nhà bản đơn giản hóa của thiên kiếp. 

 Lôi long kim sắc hàng trăm trượng từ trên trời rơi xuống, người dân trong thành sau khi thấy vậy thì lập tức quỳ xuống, cho rằng là thiên thần hạ phàm, vô số cường giả lùi lại. 

 Trần Dĩnh tin tưởng ca ca là nam nhân lợi hại nhất trên thế gian, nàng ta và Tiểu Thất hoàn toàn không lo lắng, còn cảm thấy thú vị, vỗ tay bảo hay. 

 Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, lôi long kim sắc bị hắn hấp dẫn, chém thẳng vào người hắn, mặt đất trong phút chốc đã trũng xuống, đại địa cũng chia năm xẻ bảy. 

 Thế nhưng Trần Mục vẫn ngồi bắt chéo chân ở giữa không trung, sừng sững bất động, thân thể của hắn vững như bàn thạch, bên dưới cơ thể xuất hiện cái hố sâu mấy trượng, toàn thân đều bị bao phủ trong lôi đình kim sắc cuồng bạo, toàn bộ mái tóc phiêu dật trong lôi quang, nhìn từ phía xa lại giống như tóc vàng. 

 Trong khoảnh khắc bị lôi long đánh trúng, Trần Mục cau mày lại, cơ thể giống như bị vô số con kiến cắn nuốt, như thể có cỗ lực lượng muốn xé rách hắn, hắn cố nén đau đớn, vận chuyển Bất Diệt Kinh hấp thụ vật chất lôi đình cuồng bạo bên trong. 

 Huyết mạch đặc thù trong cơ thể Trần Mục trở nên hoạt động mạnh, cảm giác đau đớn cực đại khiến hắn tỉnh táo, nhục thân đã siêu phàm lại biến đổi lần nữa, long phượng lượn vây bên cạnh, còn có bóng người cao ngất đứng sừng sững. 

 Tiểu bối của Võ gia bị dọa đến mức run lẩy bẩy, cho dù là lão bối cường giả cũng đều đang run rẩy, giống như nhìn thấy Chân Tiên viễn cổ, bọn họ đối với Trần Mục chỉ còn kính sợ. 

 Hai canh giờ sau. 

 Lôi quang bên cạnh Trần Mục đã hoàn toàn biến mất. 

 Mây đen tan đi, bầu trời sao dày đặc khắp trời, Trần Mục đã trải qua tẩy lễ của thiên lôi, khí chất trở nên càng thần thánh hơn, toàn thân tràn đầy năng lượng vô hạn. 

 “Sức lực thật mạnh!” 

 Trần Mục không khỏi cảm khái, đây mới chỉ là Bất Diệt Kinh vừa nhập môn, tổng cộng phải trải qua bảy tầng thiên lôi, sau khi trải qua bảy tầng thiên lôi mới có thể tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong, đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt. 

 Tầng thiên lôi đầu tiên rất dễ dàng vượt qua, thế nhưng vẫn còn sáu tầng thiên lôi ở phía sau. 

 Hắn sử dụng Bất Diệt Kinh có thể khiến nhục thân biến thành kim thạch, thậm chí không cần đến huyết mạch đặc thù, trước kia cần phải có Kim Lân do huyết mạch đặc thù thúc sinh thì mới có thể có được lực phòng ngự mạnh mẽ, bây giờ chỉ cần thôi động Bất Diệt Kinh là có thể có được lực phòng ngự có thể sánh với Kim Thân Phật Đà. 

 Trần Mục rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn đứng lơ lửng trên không trung, chắp tay với Võ Nguyên: “Tiền bối, tổn thất chỗ này đều tính lên đầu ta.” 

 Võ Nguyên hồi thần lại, nhanh chóng lắc đầu: “Đây là đất hoang, tiểu hữu không cần để trong lòng.” 

 “Quấy rầy biết bao, xin hãy thứ lỗi.” 

 “Ha ha ha, không có gì đáng ngại.” 

 Võ Nguyên lớn giọng cười to, sau đó nghiêm nghị nói: “Các ngươi đừng quấy rầy tiểu sư thúc nghỉ ngơi.” 

 Người trong tộc Võ gia đều tản đi, Võ Nguyên cười chắp tay với Trần Mục sau đó rời đi. 

 Trần Mục trở về viện tử, Trần Dĩnh nhào vào lòng hắn: “Ca ca, huynh thật lợi hại!” 

 Tiểu Thất lẩm bẩm nói: “Ca ca, nghĩa mẫu nói làm chuyện xấu sẽ bị sét đánh, có phải huynh đã âm thầm làm chuyện xấu sau lưng chúng ta không?” 

 Trần Mục cười đáp lại: “Đây là do tu luyện Viễn Cổ Pháp sẽ thu hút thiên lôi.” 

 “Ca ca, ta cũng muốn tu luyện!” 

 “Không được, tu luyện pháp này quá nguy hiểm.” 


 “Có thể vậy.” 

 Trần Mục không hề tự mãn. 

 Từ cổ chí kim có nhiều nhân vật độ kiếp thất bại như thế, thiên kiếp không thể vượt qua dễ dàng, Bất Diệt Kinh vừa mới tu luyện nhập môn, vẫn còn con đường rất dài phải đi. 

 “Dĩnh Dĩnh, tối nay tu luyện cho tốt, ngày mai ca ca dẫn các muội vào thành chơi, ăn đồ ăn ngon.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.