Chương trước
Chương sau
 Tay của Võ Nguyên đang run lên, những Tiên Kim Thần Thiết này chắc chắn có thể rèn chế ra tiên kiếm tuyệt thế. 

 Cơ hội như vậy có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời của ông ta. 

 Rèn chế tiên kiếm tuyệt thế là ước mơ của tất cả Chú Kiếm sư, là vinh dự cao nhất của bọn họ. 

 Ánh mắt Võ Nguyên rực lửa, nghiêm túc nói: “Mặc dù những kim tiên Thần Thiết này dễ bị bài xích, nhưng mà có thể dùng mẫu thạch của vạn vật để tiến hành dung hợp.” 

 “Mẫu thạch vạn vật?” 

 Trước kia Trần Mục chưa từng nghe nói đến. 

 “Mẫu thạch vạn vật có thể dung hợp vạn vật, Chú Kiếm thành của chúng ta có một khối, nếu như ngươi bằng lòng giao thanh kiếm này cho lão phu rèn chế, ta nguyện ý lấy ra mẫu thạch vạn vật miễn phí cho ngươi, hơn nữa không thu thêm bất kỳ chi phí rèn chế nào, dù sao thì nếu như rèn chế thất bại chúng ta cũng không đền nổi.” 

 Võ Nguyên muốn rèn chế ra tiên kiếm tuyệt thế trong lúc còn sống, hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Mục, có muốn rèn chế hay không phải xem thái độ của hắn. 

 Võ Khinh Linh và Võ Dũng đều hiện lên vẻ chấn kinh trên mặt, trước kia các cường giả danh tông muốn Võ gia rèn kiếm, cho dù là thất bại cũng sẽ trả thù lao tương ứng, lần này Võ Nguyên thậm chí còn bằng lòng cho không bảo vật gia truyền của Võ gia. 

 Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Võ Nguyên, Trần Mục trầm giọng nói: “Tiền bối, ngài nắm chắc mấy phần?” 

 “Hai mươi ba mươi phần trăm.” 

 Võ Nguyên ăn ngay nói thật. 

 Trần Mục suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cười nói: “Ta tin tưởng tiền bối, rèn chế thất bại thì tính cho ta, nếu như thành công, ta có thể cho tiền bối một bình tiên dịch.” 

 Võ Nguyên và Võ Khinh Linh đều vô cùng kinh ngạc, giá trị của tiên dịch ở phàm trần một giọt cũng là vô giá, nếu so về giá trị thì chắc chắn càng trân quý hơn mẫu thạch vạn vật, nhưng tiên dịch có thể giúp Võ gia trở nên mạnh hơn. 

 “Tiểu hữu yên tâm, lão phu sẽ cố hết sức rèn kiếm, ta cần thời gian chuẩn bị trước hai ngày.” 

 “Những thứ này cứ để ở chỗ tiền bối.” 

 Trần Mục không lấy Thanh Vân kiếm về, còn giao nguyên liệu rèn chế cho Võ Nguyên, hắn biết Chú Kiếm sư cần phải nắm rõ tính năng của nguyên liệu. 

 Võ Nguyên cũng cảm nhận được sự tín nhiệm Trần Mục dành cho ông ta, trong lòng thầm thề rằng phải rèn chế thanh kiếm này thật tốt, phải để thanh kiếm này dương danh chư thiên. 

 “Khinh Linh, ngươi dẫn khách quý đi nghỉ ngơi.” 

 “Vâng ạ, gia gia.” 

 Võ Khinh Linh dẫn mấy người Trần Mục đến Bắc Uyển của Võ gia, nơi này khá là yên tĩnh: “Trần Mục ca ca, các ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, đợi khi nào gia gia chuẩn bị xong để rèn kiếm, ta sẽ đến thông báo cho các ngươi.” 

 Trần Mục cười nói: “Nói với gia gia ngươi, không cần phải gấp gáp chuẩn bị, ta có thời gian.” 

 Võ Khinh Linh rời khỏi Bắc Uyển, nàng ta vẫn muốn quay lại giúp đỡ, lần rèn kiếm này Võ Nguyên đã dặn dò người trong tộc đốt Thiên Hỏa Lô ở sâu trong tộc địa lên, ngọn lửa lớn hừng hừng đang thiêu đốt giống như mặt trời, người dân trong Chú Kiếm thành đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng lên. 

 Kiếm lô kia đã mấy ngàn năm không có ai sử dụng, tương truyền vốn dĩ Thiên Hỏa Lô chính là một món tiên khí. 

 Trong đình viện. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang chơi đùa. 

 Bọn họ vô lo vô nghĩ rất vui vẻ. 

 Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Trần Mục, rèn chế xác suất thất bại rất cao, những nguyên liệu này nếu đem đi bán đấu giá không biết là có thể đổi được bao nhiêu tài nguyên tu luyện.” 

 Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta không thiếu tài nguyên tu luyện để dùng, có thể thử xem.” 

 Bởi vì trong mắt Võ Nguyên hiện lên ánh sáng nhiệt huyết cho nên Trần Mục lựa chọn tin tưởng ông ta. 

 Bạch Thanh Hoan không khuyên nhủ nữa, dù sao thì cả nguyên liệu và kiếm đều không phải của nàng ta. 

 Trần Mục cười nói: “Bạch tỷ, giúp ta trông coi đám Trần Dĩnh, ta ra ngoài tu luyện.” 

 “Luyện Viễn Cổ Pháp? Ngươi thật sự không sợ chết?” 

 “Yên tâm, ta rất trân trọng mạng sống.” 

 Trần Mục nắm chắc nên mới luyện, hắn rời khỏi Bắc Uyển, đến ngọn đồi hoang vu gần đó ngồi bắt chéo chân tu luyện. 

 Sử dụng Bất Hủ Pháp không có dị tượng đặc thù, nhưng tu luyện Bất Diệt Kinh thì toàn thân đều mang theo vòng lôi, hắn không hấp thụ năng lượng thiên địa xung quanh mà dùng tiên thạch của bản thân để tu luyện. 

 Gần đó có mây đen ngưng tụ. 

 Chạng vạng. 

 Khoảnh khắc ráng chiều đỏ biến mất. 

 Tiếng kinh lôi bỗng nhiên vang khắp Chú Kiếm thành. 

 Tiếng kinh lôi vang lên. 

 Người dân trong thành đều bị dọa sợ. 

 Người trong tộc Võ gia nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, còn có người nhìn thấy lôi quang kim sắc từ trên trời dẫn xuống đất, rất nhiều cường giả nhận ra sự thay đổi, sôi nổi nhìn về phía nguồn gốc của kinh lôi. 

 “Là tiểu sư thúc?” 

 Cường giả Võ gia tiến đến gần, nhìn thấy Trần Mục đang tắm trong lôi quang dưới lôi vân màu đen thì vô cùng chấn kinh, bọn họ đều cho rằng là thiên kiếp xuất hiện. 

 Cho dù ở Huyền Châu cũng có cường giả rất nhiều năm không xuất hiện độ kiếp, bởi vì thời đại này ở thế gian căn bản không thể độ kiếp thành công. 

 “Trần Mục ca ca muốn độ kiếp?” Võ Khinh Linh khẽ mở cái miệng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc. 

 Lão bối cường giả của Võ gia đi tới gần đó, lão giả râu tóc bạc trắng lắc đầu, trầm giọng nói: “Quy mô của thiên kiếp còn kinh khủng hơn thế này, tuy rằng không phải là thiên kiếp nhưng cũng không phải là loại mà sấm sét bình thường có thể bì được, chỉ một chút không cẩn thận cũng có thể sẽ ngã xuống.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.