Thiên Huyền điện, cứ cách nghìn năm mới có thể mở cửa một lần, chỉ có các đời tông chủ mới có thể ngộ đạo ở bên trong, nhưng muốn có được thu hoạch thì cần phải có ngộ tính đặc biệt tốt, ngay cả sư tôn của Mặc Thành Quy cũng không thể lấy được tạo hóa như mong muốn.
Mặc Thành Quy khẽ lắc đầu, dặn dò nói: “Tiêu Đằng, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.”
Tiêu Đằng vừa đi qua, Trần Dĩnh đã lắc đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền điện, trịnh trọng nói: “Ta phải ở đây đợi ca ca.”
Tiểu Thất cũng gật đầu một cách nặng nề.
“Bọn họ là huynh muội?”
Mặc Thành Quy nhìn sang Bạch Thanh Hoan.
Bạch Thanh Hoan gật đầu, cực kỳ tự hào: “Ừm, nhà con bé còn có một muội muội, trời sinh có mắt màu vàng, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đều do ta dạy.”
“Mắt vàng!”
Trong mắt Mặc Thành Quy mang theo kinh ngạc.
Hắn đã từng nhìn thấy ghi chép có liên quan đến mắt vàng trong sách cổ, đó là biểu tượng của Đế tộc, mặc dù tò mò về lai lịch của Trần gia nhưng cũng không truy hỏi nguồn gốc.
Trong Thiên Huyền điện.
Trần Mục đang tu luyện Bất Diệt Kinh.
Cơ thể của hắn hiện lên kim quang, kinh văn màu vàng như ẩn như hiện trên da thịt.
Trong quá trình tu luyện Bất Diệt Kinh, Trần Mục cảm ngộ được kinh văn mới, đó là Bất Hủ Pháp, có thể làm cho nguyên thần bất diệt.
Trong thức hải của Trần Mục, có ngôi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3717036/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.