Bạch Thanh Hoan đặt Huyền kiếm vào trong rãnh kiếm bên trái của Thiên Huyền điện, Tề Phong đặt Thiên kiếm vào trong rãnh kiếm bên phải, hai thanh kiếm đồng thời phát sáng, sau đó có chùm kim sắc chói lóa hình trụ rơi xuống giữa sơn cốc.
“Bước vào trụ sáng là có thể tiến vào Thiên Huyền điện.”
Mặc Thành Quy cười nói.
“Làm phiền tiền bối rồi.”
Trần Mục để Trần Dĩnh và Tiểu Thất đi theo Bạch Thanh Hoan, hắn bước vào trụ sáng một mình, sau đó biến mất, chùm tia sáng cũng biến mất theo.
Mặc Thành Quy vừa cười vừa nói: “Sư muội, chúng ta đều muốn có được tạo hóa ở bên trong, đến cuối cùng, chúng ta đều không có được tạo hóa của Thiên Huyền điện.”
“Chỉ cần không phải ngươi lấy được là được.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi, không muốn cho Mặc Thành Quy sắc mặt tốt.
Mặc Thành Quy khom người, thời gian của ông ta đã không còn nhiều, cảm khái nói: “Sư muội, muội đi nhiều năm như thế, ta vẫn rất nhớ muội.”
Bạch Thanh Hoan nhướng mày, lạnh giọng nói: “Sư huynh, ta cũng nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết.”
Các cường giả Thiên Kiếm tông xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ muốn cười lại không dám cười, trước đây chưa từng có người dám nói chuyện như vậy với lão tổ.
Mặc Thành Quy không hề tức giận, bình tĩnh nói: “Ta hy vọng ngày nào đó muội có thể quay về.”
Bạch Thanh Hoan lắc đầu khẽ thở dài: “Quên đi, vốn dĩ còn muốn quay về để đả kích ngươi, thấy dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3717035/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.