Trần Mục xoa xoa đầu hắn ta, cười nói: “Các ngươi luyện kiếm đi.”
Sự hăng hái luyện kiếm của bọn tiểu bối được tăng vọt.
Bạch Thanh Hoan cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền, trêu ghẹo: “Tiểu Mục, của ta đâu?”
“Ngươi đường đường là tổ sư gia của Huyền Kiếm tông, sẽ không đòi ta lấy tài nguyên chứ?”
“Bọn họ dùng, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình bỏ ra?”
“Vậy thì không thành vấn đề.”
Trần Mục lấy ra một lượng lớn thiên trân địa bảo, nói: “Bao nhiêu đây chắc cũng đủ cho bọn họ dùng, nếu như không đủ thì lại đến tìm ta.”
“Ngươi thật sự rất hào phóng, có phải còn có thứ gì tốt đúng không?” Bạch Thanh Hoan nhướng mày.
Trần Mục lấy ra thánh đan.
“Bạch tỷ, thù lao nhiêu đây là đủ rồi đi.”
“Hương dược thật sự rất nồng đậm, thánh giai đan dược này không giống như thứ dược đến từ thế gian.”
Trần Mục cảm thấy hơi kinh ngạc, ánh mắt của Bạch Thanh Hoan thật tốt, đôi khi hắn cảm thấy nàng ta rất bình thường, nhưng có đôi lúc lại cảm giác nàng ta vô cùng lợi hại.
Không nghĩ tới, chỉ một chút đan dược đã có thể nhìn ra được manh mối.
Trần Mục nhìn thành quả mà đám tiểu bối tu luyện được, kiếm kỹ của bọn họ được luyện quả thực không tồi, nếu như phóng thích kiếm quang, toàn bộ cái sân này có thể bị bọn họ phá hủy.
Sân luyện võ.
Trần Mục nhìn các tiểu bối đang luyện kiếm.
Kiếm pháp của Trần Dĩnh lưu loát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680523/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.