Chương trước
Chương sau
 

 Bên ngoài kiếm vực, cường giả các tông nhìn Phần Viêm Kiếm Vực không ngừng biến mất, mọi người đều hai mắt nhìn nhau. 

 “Đó là kiếm vực của ai vậy?” 

 “Nhất định đó không phải kiếm vực của Ngụy Diễm. Tất nhiên là kiếm vực của tiểu sư thúc.” 

 “Ở độ tuổi này mà lại nắm giữ được kiếm vực, khó trách hắn lại dám thách thức lão tiền bối Kiếm Thánh.” 

 “Hai dạng kiếm vực va chạm với nhau thì chỉ có kiếm vực nào mạnh hơn thì mới có thể tồn tại, vậy loại kiếm vực kia đến tột cùng là cái gì? Mà lại có thể cắn nuốt Phần Viêm Kiếm Vực.” 

 Cường giả xung quanh đều hút khí lạnh. 

 Hỗn Độn Kiếm Vực. 

 Trước mắt Ngụy Diễm đều là sương xám. 

 Hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Trần Mục. 

 Ngụy Diễm không nhìn thấy được Trần Mục, chỉ có thể cảm giác được sống lưng phía sau lạnh toát. Hắn ta điên cuồng phóng kiếm quang ra bốn phía xung quanh, muốn tìm ra được vị trí của Trần Mục. Chiến thuyền mở ra vòng bảo hộ, cường giả Hồng Châu trên không trung đều trốn tránh, không ít cường giả bị kiếm quang ngộ sát. 

 Dục Ảnh lấy ra Cửu U tháp. 

 Cửu U tháp dừng lại bên cạnh các tiểu bối Lăng Vân tông, giúp đỡ bọn họ chống lại kiếm quang. 

 Dục Ảnh thành công đánh đuổi được hai vị cường giả Kiếm Thánh Hồng Châu. Bạch Thanh Hoan và Cung Uy Nhuy cũng cùng nhau đình chiến, cả hai người đều nhìn về phía màn sương xám thần bí kia. 

 Ngụy Diễm không ngừng phóng thích kiếm quang ra bốn phía xung quanh, nhưng cũng không thể phát hiện ra dao động của Trần Mục, trong ánh mắt của hắn ta hiện lên sự khủng hoảng. 

 Không biết rõ có thể mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi. 

 Trần Mục chính là chúa tể của Hỗn Độn Kiếm Vực. 

 Ngụy Diễm dừng tay, hắn ta muốn chạy trốn khỏi Hỗn Độn Kiếm Vực. Đúng lúc này, âm thanh sấm sét lại lần nữa vang lên, bốn phương tám hướng đều là tiếng sấm sét. 

 Nhưng xung quanh lại không có kiếm quang. 

 Hai mắt của Ngụy Diễm trợn trắng. 

 Răng rắc. 

 Âm thanh sấm sét biến mất. 

 Hỗn Độn Kiếm Vực biến mất. 

 Làn sương xám thần bí cũng theo đó mà biến mất. 

 Giữa trán Ngụy Diễm xuất hiện một lỗ máu, sau đó hắn ta ngửa mặt rơi xuống, bốn phía rơi vào yên tĩnh. 

 Trần Mục giơ tay, thanh Thanh Vân kiếm lại lần nữa bay trở về, xé gió bay đến, khiến cho vô số cường giả sợ hãi từ tận đáy lòng, hiện tại trong mắt mọi người chỉ còn lại sự kính sợ. 

 Một cường giả Kiếm Thánh Hồng Châu nổi tiếng, cứ như vậy đã bị Trần Mục giết chết. Mọi người đều há hốc mồm ra, nếu như không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy, thì sẽ không một ai tin vào điều này. 

 Nhóm tiểu bối Lăng Vân tông cũng không dám hoan hô, cường giả v. Thiên kiêu các tông trên chiến thuyền đều rùng mình. Sâu bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, một lão giả cầm theo một thanh kiếm mộc thon dài bước ra, ông ta khom người, nhưng lại khiến cho không gian xung quanh đều trở nên yên tĩnh. 

 Sơn mạch Táng Tiên bao trùm bởi sự yên tĩnh chết chóc. 

 Cũng không phải bởi vì Kiếm Thánh Hồng Châu nổi tiếng đã ngã xuống, mà là bởi vì sự xuất hiện của lão giả đang khom lưng đi ra từ sâu bên trong chiến thuyền. Ông ta đang chống trong tay một thanh mộc kiếm thon dài, những chỗ vốn dĩ màu kim sắc trên quần áo đã phai màu trở nên bạc trắng, trên gương mặt đầy nếp nhăn, giống hệt như một cái cây khô. Trên đầu ông ta chỉ lớt phớt vài ba cọng tóc trắng, hai con mắt híp lại, chỉ còn chút ánh sáng tràn ra. 

 Trần Mục cảm giác được một sự tồn tại đáng sợ. 

 Cường giả v. Thiên kiêu các tông trên chiến thuyền như rơi xuống hầm băng, lông tơ trên người dựng đứng hết lên, toàn thân lạnh run. 

 Bọn họ cũng không dám quay đầu nhìn lại. 

 Đồng tử của Long Võ co rút mạnh, biểu cảm của Dục Ảnh vô cùng nghiêm trọng, Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày. Người có thể khiến cho bọn họ cảm thấy kiêng kị, chứng tỏ vị lão giả này vô cùng mạnh. 

 Trong mắt Lý Thanh Lưu cũng hiện lên vẻ sợ hãi, sự uy áp kia đã vượt xa những Kiếm Thánh bình thường, đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất trên thế gian. 

 Cách nhau với khoảng cách xa đến như vậy nhưng đám tiểu bối Lăng Vân tông cũng bị chèn ép đến mức không dám nói bất cứ lời nào. Thiên kiêu và cường giả các tông xung quanh đều im như ve sầu mùa đông. 

 Lão giả dẫm lên thanh mộc kiếm, đạp không bay lên trời, giống như dưới chân ông ta có bậc thang, rất nhanh đã xuất hiện trên trời cao. Ánh mắt Trần Mục lóe sáng, hắn nhìn thấy được năng lượng cuồn cuộn như sao trời bên trong cơ thể của lão giả. 

 Cả người của Lý Thanh Lưu chảy mồ hôi đầm đìa, ông ta nhìn thấy diện mạo của lão giả, sau đó biểu cảm hoảng sợ thốt lên: “Đó chính là Kim gia lão tổ, Kim Thành Thánh.” 

 Kim Thành Thánh là tổ tông của Kim Giáp Lão, cũng là tổ tông của Kim Kỳ Lân, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Hồng Minh. 

 Đôi mắt của Cung Uy Nhuy có chút không vui, có thể nói Ngụy Diễm ở Hồng Minh chính là công thần nòng cốt, vậy mà Kim Thành Thánh cũng không ra tay cứu giúp. 

 Kim Thành Thánh híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm về phía Trần Mục đang đứng cách xa bọn họ khoảng mười trượng. 

 Trần Mục cảm giác được không gian bị ngưng trệ. 

 Cả người hắn tỏa ra kim quang sáng chói, sau khi chiến đấu kịch liệt với Ngụy Diễm, hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái đỉnh cao, không chỉ bởi vì có Niết Bàn Hô Hấp pháp, còn có thêm công lao của Thuần Dương Thánh Đan. 

 Thuần Dương Thánh Đan vẫn chưa được luyện hóa xong, nhưng có thể cuồn cuộn không ngừng là vì hắn cung cấp năng lượng. 


 “Ha ha.” Trên gương mặt già của Kim Thành Thánh hiện lên nụ cười sâu: “Lão phu cũng không nhìn thấy được cái ngày ngươi đăng đỉnh tuyệt điên, có gì phải sợ.” 

 “Kim lão, vẫn mong ngài nhanh chóng ra tay, để tránh đêm dài lắm mộng.” Cung Uy Nhuy nhắc nhở. 

 Bà ta sợ muộn sẽ sinh biến. 

 Bọn họ đã ở lại chỗ này rất lâu rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.