Lão Toan Nghê có thể canh giữ thánh dược, đương nhiên là có đủ thực lực, đối đầu chính diện là không sáng suốt.
"Chúng ta giao dịch thì như thế nào?"
"Giao dịch?"
Trong mắt Lão Toan Nghê mang theo đề phòng, nó biết nhân loại giả dối, đây có thể là cái bẫy.
"Ta cởi bỏ xiềng xích cho ngươi, ngươi nhường thánh dược cho ta, cam đoan không làm thương tổn ta."
"Ha ha ha, xiềng xích này ngay cả ta cũng không thể phá bỏ, ngươi xác định có thể chém ra?"
"Có thể chém ra được hay không không nói, ngươi có đồng ý với ta hay không?"
"Được, ta đồng ý."
Lão Toan Nghê cũng muốn được tự do.
Có thể không dùng phương thức chiến đấu để giải quyết vấn đề, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, Trần Mục giơ tay lên, hô to: "Tuyết Phách!"
“..."
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trên thảo nguyên rất yên tĩnh.
Lão Toan Nghê mở to đôi mắt, Trần Mục có chút xấu hổ, Tuyết Phách không có phản ứng với hắn.
"Vẫn là ta tự mình đến." Trần Mục bị ép lấy Thanh Vân Kiếm ra, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng thông minh chạy đến chỗ xa để trốn.
Khi hắn xuất ra Thanh Vân Kiếm, Lão Toan Nghê cảm giác sức mạnh của bản thân bị áp chế, nó đề phòng nhìn Trần Mục, thanh kiếm kia không đơn giản, có lẽ thật sự có thể chặt đứt được xiềng xích.
Trần Mục vung kiếm chém về phía xiềng xích.
Choang!
Cánh tay Trần Mục cũng chấn động, nhưng mà xiềng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680440/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.