"Sư tỷ xem trọng đệ đó." Trên gò má của Khương Phục Tiên nở rộ nụ cười mê người, so với ánh trăng đẹp hơn, so với ánh mặt trời lại càng loá mắt hơn.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên nền tuyết, hắn bắt đầu vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, không lâu sau linh lực đã được khôi phục kha khá, chỉ là trên người còn cảm thấy hơi đau.
“Sư tỷ, tiếp tục!”
Bỗng nhiên Trần Mục nhiệt huyết sôi trào.
Hắn cũng không thể làm cho vị hôn thê xem thường được.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu của hắn.
"Thật sự không tồi, trước tiên lấy linh dược mà Tần sư tỷ đã cho ra đây, sư tỷ có việc cần dùng."
Trần Mục cũng không hỏi, trực tiếp lấy linh dược đưa cho Khương Phục Tiên. Hai cây linh dược đều được chiếc hộp đặc thù phong ấn lại, bởi vì đó là linh dược thượng phẩm, ở Lăng Vân tông rất hiếm thấy, hắn tiếc nên không dùng.
Lời nói của Khương Phục Tiên vô cùng thấm thía: "Ta sẽ điều chỉnh độ khó của Minh Hoả Kiếm Ngục lên thành trung đẳng, có thể kiên trì được bao lâu thì kiên trì bấy nhiêu, không cần phải quá sức."
“Yên tâm đi.” Chân Trần Mục đạp lên Chiết Dực, một lần nữa đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Không ngừng có kiếm quang từ bốn phía bắn ra, còn có Minh Hỏa quấy nhiễu hắn trốn tránh, Trần Mục lựa chọn dùng Song Thủ Kiếm, có thể đón đỡ kiếm quang tốt hơn.
Không có cách nào tìm ra được quy luật của kiếm quang trong Kiếm Ngục, tinh thần bắt buộc phải tập trung cao độ, hơn nữa còn phải phân chia tốt linh lực trong cơ thể mới có thể kiên trì được lâu.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở trên nền tuyết.
Trước mặt nàng ta có một cái chén trắng nhỏ, Khương Phục Tiên lấy ra hơn mười loại linh dược hiếm thấy, nàng ta chiết xuất chất linh tính từ bên trong ra.
Bên trong chén trắng nhỏ xuất hiện tinh chất linh dược, cuối cùng chuyển thành màu xanh lục, thoạt nhìn giống như nước mướp đắng.
Tất cả chỗ này đều là tinh túy, ẩn chứa một lượng lớn vật chất linh tính, chưa từng bị trộn lẫn một giọt nước nào. Một giọt nước thuốc này so với một lọ linh dịch cao giai còn quý hơn rất nhiều.
Nấu thuốc lên sẽ làm mất đi một phần tinh chất, cho nên Khương Phục Tiên quyết định lấy trực tiếp linh dược ra.
Đây là nàng ta cố ý chuẩn bị cho Trần Mục. Tu hành ở cái chỗ như Kiếm Ngục này, nếu như không chữa thương kịp thời, khẳng định sẽ luyện đến phế.
Trần Mục tu luyện bên trong Kiếm Ngục, vốn ban đầu Khương Phục Tiên cảm thấy hắn chịu đựng được lâu nhất chỉ được khoảng nửa ngày, thậm chí trước lúc đó đã muốn ngừng lại.
Nhưng mà thời gian Trần Mục kiên trì được lại dài hơn so với những gì Khương Phục Tiên nghĩ, mãi cho đến lúc chạng vạng tối.
“Sư tỷ...”
Trần Mục sức cùng lực kiệt gọi.
Minh Hỏa Kiếm Ngục, Minh Hỏa đang xoay quanh cùng với kiếm quang tàn sát bừa bãi trong nháy mắt bị Khương Phục Tiên đông cứng.
Trần Mục được linh lực tuyết sắc bao phủ, hắn rời khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục. Khương Phục Tiên đưa tay ôm lấy hắn, sau đó ngồi xuống mặt đất.
Nhìn thấy thái độ tu luyện cực kỳ nghiêm túc của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy rất vừa lòng. Nàng ta bưng chén trắng nhỏ lên, đưa đến bên miệng Trần Mục: "Tiểu sư đệ, uống thuốc nào."
Trần Mục nhìn nước thuốc màu xanh lục bên trong chén trắng nhỏ, hắn còn ngửi được mùi hương kỳ quái, đồng tử hơi co lại, bỗng nhiên lại nghĩ đến tên gia hoả xui xẻo nào đó.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục không há miệng, nàng ta nhắc: “Dược này được chiết xuất từ rất nhiều linh dược quý hiếm, tuy rằng đắng, nhưng rất tốt cho cơ thể.”
Vị hôn thê không có khả năng hại ta!
Trần Mục nhắm mắt lại, uống hết chén thuốc kia. Chén thuốc này vừa nhìn thấy là đã không muốn uống, hơn nữa nước thuốc thật sự rất đắng. Sau khi thuốc vào trong bụng, ngũ tạng trở nên nóng ran, năng lượng cuồn cuộn chảy khắp cơ thể, hiệu quả của thuốc vô cùng nhanh.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục, làn sương mù băng bao phủ lấy thân thể hắn, cái cảm giác nóng rát đau đớn kia biến mất rất nhanh, được thay thế bằng sự mát lạnh thoải mái lan tỏa khắp cơ thể.
Trần Mục thật sự rất mệt.
Hắn ngủ say trong lồng ngực mát mẻ của nàng ta.
Sau khi Trần Mục đã ngủ say, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng xoa xoa lên những vị trí bị ứ máu của hắn, những vết máu bầm được nàng ta xoa qua đều biến mất rất nhanh.
Khi Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Khương Phục Tiên cũng sử dụng Hô Hấp pháp, nhưng mà khi vừa mới hít thở nàng ta đã lập tức muốn nôn ra. Nhìn về phía Trần Mục mệt mỏi đang ngủ say, nàng ta cưỡng ép bản thân sử dụng Hô Hấp pháp.
Chỉ như vậy mới có thể chữa thương giúp cho Trần Mục.
Ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại.
Một lần nữa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
“Ngủ ngon quá, dường như sức mạnh của ta mạnh hơn lúc trước thì phải. Linh lực trong cơ thể được tăng lên rất nhiều, giống như mới được tái sinh vậy.”
Trần Mục duỗi eo.
Khương Phục Tiên đứng uống trà cách hắn không xa, vẫn là loại trà mà nàng ta vừa đến Trích Tinh phong đã yêu cầu, thứ khiến cho nàng ta khó chịu đến buồn nôn vào tối hôm qua.
“Sư tỷ, ta tiếp tục tu luyện.”
Nửa năm trôi qua rất nhanh, Trần Mục đã đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Khương Phục Tiên nhìn thấy Trần Mục tiến bộ, nàng ta nâng độ khó của Minh Hỏa Kiếm Ngục lên cấp bậc cao, ý định của nàng ta là muốn tiểu bối phải được Tam phẩm Kiếm Vương trở lên mới được.
Độ khó lại một lần nữa được tăng lên, lần này Trần Mục không còn bị đánh ngã trong nháy mắt nữa, mà hắn đã chống đỡ được nửa canh giờ bên trong Kiếm Ngục với độ khó cao đẳng.
Sau khi được điều dưỡng và khôi phục, Trần Mục lại đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục lần nữa, ngày qua ngày, tu vi của hắn càng ngày càng thêm tiến bộ. Thời gian kiên trì bên trong Kiếm Ngục lâu bao nhiêu thì kiếm kỹ mạnh lên bấy nhiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]