"Sư tỷ, đệ có thể nghỉ ngơi ở chỗ tỷ không? Bây giờ trở về Ngạo Kiếm phong có chút phiền phức."
"Có thể."
...
Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Thâm Uyên cao tới gần trăm mét.
Nơi này là cấm địa bên trong Lăng Vân tông.
Trần Mục đứng ở vực sâu nhìn xuống Kiếm Ngục, rõ ràng phía dưới lóe ra một chút hỏa quang, nhưng lại có một cỗ hàn ý âm lãnh dị thường tràn ra.
"Nơi này vốn dĩ là nơi giam giữ phản đồ của tông môn, sau này được cải tạo lại thành nơi huấn luyện."
"Phía dưới có kiếm trận và minh hỏa, kiếm trận sẽ phóng xuất ra kiếm quang cường đại, minh hỏa cũng có lực công kích rất mạnh, đệ cần phải đồng thời tránh được công kích của minh hỏa và kiếm quang."
"Nếu như không tránh được?"
"Sẽ đau."
Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười.
Trần Mục thấy vậy cũng không dời mắt được.
"Khi nào nó kết thúc?"
"Khi đệ kêu cứu."
"Sư tỷ, đệ rất mạnh mẽ, cho dù có chết ở phía dưới cũng sẽ không kêu cứu."
Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên tràn ngập ý cười nồng đậm, nàng ta dùng linh lực đưa Trần Mục đến Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Sau khi tiến vào Kiếm Ngục, Trần Mục mới cảm giác được nơi này vô cùng khủng bố, năng lượng âm hàn hạn chế linh lực trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn còn mang đồ bảo hộ hạn chế linh lực, không cần hoài nghi là độ khó đã tăng lên gấp bội.
Mặt đất là Hắc Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680378/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.