Trần Mục cùng với Tiêu Vân và Triệu Phi Yến tiếp tục theo dõi trận thi đấu của Kiếm Vương, một số lôi đài đánh đến độ khó phân thắng bại.
Bọn họ đang đi trên đường thì gặp Diệp Hoành vừa kết thúc trận đấu, hắn ta tươi cười đi đến bên Trần Mục, Diệp Hoành và Tiêu Vân cũng là huynh đệ tốt của nhau.
Các tiểu bối xung quanh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, có thể đứng cạnh tiểu sư thúc thì đều là thiên kiêu của Lăng Vân tông, ngay cả dũng khí tiến lên bắt chuyện bọn họ cũng không có.
Trần Mục quan sát rất kỹ từng trận đấu của Kiếm Vương, hắn diễn luyện kiếm kỹ của bọn họ trong thức hải, học được rất nhiều điều từ trong đó.
Trận đấu của các Kiếm Vương đã kết thúc.
Mọi người đều chuẩn bị quay về nghỉ ngơi.
“Tiểu sư thúc, chiều nay gặp lại.”
Diệp Hoành và Tiêu Vân chắp tay nói với Trần Mục.
“Ta cũng phải về Tử Vân phong nghỉ ngơi, lát nữa nếu bị Tần sư thúc bắt được thì lại bị mắng mất.” Triệu Phi Yến bĩu môi buồn bực.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục còn tưởng rằng khi trở về sẽ có niềm vui bất ngờ, thế nhưng Khương Phục Tiên lại không có ở đây, chỉ đành mong đợi tối nay nàng ta sẽ xuất hiện.
Trở lại Ngạo Kiếm phong, Trần Mục bắt đầu chăm sóc những cây hoa mới trồng ở hai bên sơn động, hắn đã ở đây nửa năm, xung quanh được quản lý rất sạch sẽ.
Ngạo Kiếm phong lớn như thế này, khắp núi chỉ có tiếng kêu của chim chóc, có chút hiu quạnh.
“Đợi giải đấu tông môn kết thúc thì sẽ đi tìm thêm một số động vật nhỏ.” Trần Mục thoải mái nằm trên ghế ngủ, chuyện thoải mái nhất trong kiếp trước không gì có thể hơn việc được tắm sạch sẽ, nằm nhàn nhã trên ghế sô pha, ôm con mèo, ánh mắt trời vừa đủ, chẳng cần phải làm gì cả.
Bây giờ mục tiêu của hắn là, trở thành Kiếm Tiên ung dung tự tại không lo không nghĩ, cưới được vị hôn thê dung mạo thần tiên tuyệt thế, khiến cho nhà họ Trần trở nên hùng mạnh, nhưng không thể tiếp tục nằm nữa, Trần Mục lập tức đứng dậy đi tu luyện.
Buổi chiều.
Trận đấu của Kiếm Hậu vòng sáu.
Trước khi trận thi đấu bắt đầu đã có rất nhiều người chú ý đến.
Triệu Tư Tư là thiên kiêu đang lên trong những năm gần đây, rất trẻ tuổi, chỉ mới mười sáu tuổi, xếp thứ bảy mươi bảy trên Thanh Vân bảng, rất nhiều cường giả lão bối đều nói nàng ta có cơ hội vượt qua Triệu Phi Yến.
Các chủ Tằng Trường Sinh của Tàng Kinh các xuất hiện ở gần ngọn núi số một, các tiểu bối và trưởng lão xung quanh đều lần lượt hành lễ, ông ta trông còn rất trẻ, thế nhưng lai lịch còn lớn hơn Tần Nghê Thường, cùng thế hệ với Khương Phục Tiên.
Tằng Trường Sinh là thành viên của viện trưởng lão, Lăng Vân tông ít có cường giả Kiếm Thánh, địa vị của ông ta trong tông môn vượt xa các trưởng lão bình thường, ngay cả tiểu bối như Triệu Phi Yến cũng đều phải lễ độ cung kính với ông ta.
Kiếm Thánh hiện tại của Lăng Vân tông chỉ còn lại bốn người, Thái Thượng trưởng lão Tô Mân, tông chủ Khương Phục Tiên, Hồng trưởng lão của Huyền Thưởng các, Tằng Trường Sinh của Tàng Kinh các.
Trong đó Hồng trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão Tô Mân đã rất nhiều năm rồi không xuất thế, phóng tầm mắt ra các thế lực siêu cấp khác, số lượng Kiếm Thánh như vậy khá ít, nhưng Khương Phục Tiên lại đứng đầu trong mười vị Kiếm Thánh.
Triệu Tư Tư với tư cách là đệ tử đích truyền của Tằng Trường Sinh, có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn.
Tàng Kinh các là nơi quan trọng của tông môn, các đệ tử bình thường muốn vào mượn sách cổ thì rất phiền phức, cần phải có rất nhiều điểm cống hiến, gần quan được ban lộc, Triệu Tư Tư có thể tùy ý tiến vào Tàng Kinh các.
Những thứ Triệu Tư Tư lĩnh hội được vượt xa những tiểu bối mà Trần Mục đã gặp trước đây, hơn nữa cảnh giới còn là Cửu phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Rất nhiều cường giả tông môn đến xem trận thi đấu này, bao gồm cả những vị trưởng lão bế quan quanh năm, Triệu Phi Yến và đám tiểu bối Kiếm Vương như Tiêu Vân cũng đều ở gần đó.
Tần Nghê Thường đích thân đến xem trận chiến, nàng ta bước đi trên không, váy lửa phiêu dạt theo gió, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, cái cổ trắng ngần, trang sức quý giá, giống như con phượng hoàng kiêu hãnh.
Nàng ta cũng là thành viên trong viện trưởng lão, còn là Kiếm Hoàng đỉnh phong, chỉ cách Kiếm Thánh có nửa bước, có tiếng nói mạnh mẽ trong viện trưởng lão.
Chỉ cần là việc Tần Nghê Thường quyết định, đa số các trường hợp viện trưởng lão đều sẽ trực tiếp cho thông qua, chủ yếu là Khương Phục Tiên thích ném việc sang cho nàng ta.
Tần Nghê Thường đi đến cạnh Trần Mục.
Đám tiểu bối xung quanh đều lẩn trốn thật xa.
Trần Mục khẽ khom người: “Tần sư tỷ.”
Đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường khẽ nheo lại: “Trận đấu của thiên kiêu, hẳn là rất đặc sắc, hôm nay sư tỷ đến giám sát và đốc chiến, đệ phải biểu hiện cho tốt.”
Phiên dịch lại lời của nàng ta chính là nếu ngươi thể hiện không tốt, xem ta xử lý ngươi thế nào.
“Sư tỷ yên tâm!” Trần Mục không hề có áp lực.
Hắn chỉ muốn tận hưởng cuộc chiến.
Đã gần đến thời gian lên sàn đấu.
Trần Mục và Triệu Tư Tư bước lên lôi đài.
Lúc này Trần Mục mới chú ý đến Triệu Tư Tư, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mặc váy trắng dài qua đầu gối, bên dưới là tất lụa trắng tuyết, phối hợp với khuôn mặt cười tươi như ánh mặt trời kia, giống như tiểu muội nhà láng giềng, cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
Nàng ta không thể nhìn thấy màu sắc của nhân gian.
Đôi mắt Trần Mục lóe lên kim quang, hắn muốn biết thực lực thật sự của Triệu Tư Tư.
Vẻ mặt Triệu Tư Tư mang theo nụ cười, bên tai Trần Mục vang lên tiếng cười khanh khách: “Tiểu sư thúc, không thể nhìn trộm con gái được đâu nha.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đỏ lên, kim quang trong ánh mắt lập tức ảm đạm đi, vậy mà lại bị nàng ta bắt ngay tại trận, có chút ngượng ngùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]