Chấn Điền bừng tỉnh, mồ hôi tuôn như thác đổ. Anh mở to mắt nhìn trần nhà, phát hiện bản thân đã quay lại giường nằm từ bao giờ.
“Anh tỉnh rồi ư?”
Giọng nói trong trẻo quen thuộc khiến anh hoàn hồn, thần kinh căng chặt như dây đàn. Chấn Điền dùng đồng tử trống rỗng nhìn cậu, bàn tay siết chặt, hằn học nói: “Tôi nhớ lại rồi.”
“Em cũng đoán là thế.” Doanh Nghiêm rầu rầu ngồi gục mặt bên giường, “Từ lúc quay về nhà, ngửi thấy mùi khói thuốc của mẹ em, em biết rằng anh nhất định sẽ hồi phục phần nào.”
“Khói thuốc?” Chấn Điền nhớ tới chiếc tẩu dài mà mẹ cậu hút.
“Ừm, bà ấy ganh tỵ với tình cảm giữa anh và em nên mới bày trò. Cho nên em không thích gặp lại bà ấy tí nào.” Doanh Nghiêm chống cằm nhìn anh, hàng lông mi vừa cong lại dài khẽ run lên, “Nhưng sức em yếu hơn bà ấy nhiều, rất khó chống lại.”
“Tình cảm?” Chấn Điền cho rằng mình vừa nghe được trò khôi hài lớn nhất xưa nay, “Cậu lừa dối, xoá trí nhớ, khống chế tôi, rồi tự huyễn hoặc rằng chúng ta vẫn còn tình cảm?”
Ba năm trước anh không nộp đơn xin nghỉ việc, chính Doanh Nghiêm mới là người mạo danh anh đăng nhập vào tài khoản để gửi đơn đi. Sim điện thoại cũ bị bẻ gãy, số điện thoại lưu trong máy cũng bị xoá bỏ, giống như muốn cắt đứt anh khỏi mọi mối liên hệ bên ngoài.
Mà Chấn Điền khi đó như con chó bệnh bị xích dưới tầng hầm, không có cách nào chống cự cả. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cuc/3471936/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.