Bên trong tầng hầm ẩm thấp, người đàn ông ôm lấy kẻ bị còng chân khóc nức nở. 
“Nói thật cho em biết đi, anh đã từng bao giờ yêu em chưa?” Gã khàn giọng hỏi. 
Chấn Điền mệt mỏi nhấc mí mắt lên, đầu óc mơ hồ vì cơn sốt đang thiêu cháy dữ dội, buột miệng nói: “Có, đã từng.” 
Hơn nữa anh còn từng rất yêu cậu, yêu đến độ muốn hai người cùng ở bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long. 
Thế nhưng không biết từ bao giờ, tình yêu của bọn họ lại biến chất. Doanh Nghiêm luôn muốn kiểm soát anh, theo dõi mọi nhất cử nhất động, thậm chí còn đe doạ và làm ảnh hưởng đển những người tới gần Chấn Điền. Đỉnh điểm là khi anh phát hiện Doanh Nghiêm gϊếŧ người, hơn nữa còn không phải chỉ một, Chấn Điền đã hoàn toàn sụp đổ. 
Giá như Doanh Nghiêm chưa từng gϊếŧ người, cũng đừng biến thành một tên biếи ŧɦái như hiện tại… Nhưng trên đời làm gì có “giá như”. 
Doanh Nghiêm im lặng một chốc, hồi sau đáp lời: “Em hiểu rồi.” 
Gã nắm lấy chuôi dao, hướng mũi dao về phía mình, rạch mạnh một đường từ l*иg ngực xuống bụng. Máu bắn lên mặt anh, Chấn Điền sửng sốt nhìn một màn ghê rợn diễn ra: từ bên trong cái xác lại chui ra một Doanh Nghiêm nữa. 
“Em chưa từng nói cho anh biết rằng em không phải người nhỉ?” Doanh Nghiêm vừa chui ra khỏi cái xác kéo khoé miệng, rặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Đúng hơn là bán nhân loại, chí ít thì vẫn có một nửa dòng máu là người.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cuc/3471935/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.