Chấn Điền nghe xong câu chuyện, chỉ biết sững ra như trời trồng.
Anh không biết mình nên sốc về việc Doanh Nghiêm gϊếŧ người, hay người cậu gϊếŧ là chính cậu đây. Mọi thứ cứ như một mớ bòng bong cuốn lấy nhau, chằng chịt không lối thoát.
Doanh Nghiêm thấp thỏm chờ đợi phản ứng của Chấn Điền, im lặng không nói gì. Chấn Điền biết mình cần phải nói gì đó, chí ít bày tỏ thái độ của bản thân, nhưng đầu anh sắp nổ tung rồi.
“Anh…” Anh thở dốc, giọng nói trở nên nặng nề, “Để anh suy nghĩ.”
“Vâng.” Doanh Nghiêm vô cùng ngoan ngoãn đáp, nào nhìn ra được bộ dáng gϊếŧ người không ghê tay trong lời kể của cậu.
“Em vẫn chưa trả lời anh làm sao em đột nhiên mạnh như thế.” Chấn Điền vuốt mũi.
“Thật ra chủng tộc của mẹ em rất mạnh, em từng thấy bà ấy dễ dàng bẻ cong được thanh sắt cơ. Nhưng có lẽ do em mang một nửa dòng máu nhân loại nên chỉ thỉnh thoảng mới gom góp được sức lực lớn như vậy, sau khi dùng xong còn bị suy yếu rất nhiều.” Cậu mấp máy môi, “Nếu giận dữ thì sẽ càng mạnh hơn một chút.”
“Còn cái xác kia từ đâu mà ra?” Chấn Điền nhớ đến gương mặt bị chém nát bét nọ liền muốn buồn nôn, dù hiện tại anh đã biết đó cũng là Doanh Nghiêm.
“Sau khi bị em gϊếŧ, bọn họ sẽ không thể tồn tại nữa, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Dù sao thì họ cũng là một phần của em.” Nhắc tới điều này, gương mặt cậu lộ rõ vẻ kinh tởm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cuc/3471929/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.