Khương Ỷ Lan ngồi trên giường, mở ví tiền ra nhìn ảnh vợ, trong đầu tua lại cuộc đối thoại vừa rồi với Thẩm Tân.“Bố, con có thể hiểu được cảm giác của bố, con đợi nhiều năm như vậy, Mạc Mạc vừa mới trở lại, mới mười tám tuổi, con cũng cảm thấy cô ấy chỉ là một đứa trẻ, nhưng con đã hai mươi tám tuổi rồi, bọn con kết hôn nhiều năm như vậy, con sẽ để cô ấy từ từ thích ứng với thân phận mới.”Khương Ỷ Lan chạm vào gương mặt người phụ nữ trong bức ảnh, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Haizz, Thẩm Tân nói đúng, nhưng…..”Con gái bảo bối của ông rõ ràng mới mười tám tuổi, còn chưa biết gì, vẫn là một cây cải trắng trong sáng ngốc nghếch ông yêu thương mười tám năm, chớp mắt liền bị thằng nhãi ranh Thẩm Tân gặm mất, ông khó chịu.Nghe thấy tiếng mở cửa, ông vội vàng gấp ví lại, quay đầu, cửa phòng mở ra một cái khe, một cái đầu nhỏ từ trong khe thò ra.Ông lại không nhịn được thở dài một hơi, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ.“Vào đi, thập thà thập thò làm gì hả?”Khương Mạc đẩy cửa ra, cười hê hê đi vào, Khương Mạc nhìn thấy mắt Khương Ỷ Lan hồng hồng, tim như bị ai túm lấy, suýt nữa thì rơi nước mắt: “Bố lại nghĩ đến mẹ phải không?”“Nghĩ đến bà ấy làm gì? Nghĩ đến con!”Vừa nghe không phải nhớ mẹ, Khương Mạc liền thở ra một hơi, ép nước mắt trở lại, khó hiểu nói: “Nghĩ đến con làm gì chứ?”“Nghĩ đến con ngốc nghếch đần độn, sợ con bị đàn ông lừa.”Khương Mạc không phục: “Con ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-chiem-lay-than-hinh/4602262/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.