Đợi đến bờ hồ bên kia, cách trạm trạm cứu tế chỉ còn chưa đến mười dặm, lúc này là ba giờ chiều.
Mười dặm cuối cùng không phải đường núi, đường đi bằng phẳng, nhưng tuyết tích tụ vẫn rất dày, bọn họ phải đi bộ qua sao?No!Bạn đã thấy thợ săn nào sống ở vùng băng tuyết dựa vào đi bộ chưa?Khương Mạc vứt hành lý đi, kéo ra vài tấm ván từ dưới cùng, đưa cho mỗi người hai cái, vậy mà lại mà bốn cặp ván trượt tuyết!May mà cả bốn người đều không phải là người không vận động, mặc dù trình độ trượt tuyết không tốt nhưng đều biết trượt.
Vứt hết hành lý, mọi người lên ván trượt tuyết, nghênh đón gió rét thổi đến.
Hoắc Bình Huyên lúc đầu không thành thục, bị ngã mấy lần, nhưng vô cùng vui vẻ.
Cô bò dậy từ trong tuyết, hét lớn: “Đây là lần sinh tồn ngầu nhất của chúng ta nhỉ?!”Cảnh Hàm Nhật: “Đúng!”Trần Bác đứng bên cạnh cười ha hả.
Anh trai đi theo quay phim sắp sụp đổ rồi, bọn họ không đuổi kịp!Móa nó, đây là lần đào thoát tìm sự sống ngầu nhất của mấy người, nhưng lại là lần đi theo quay phim nhếch nhác nhất của anh ta.
Cuối cùng, tổ tiết mục trực tiếp từ bỏ đi theo quay phim trên mặt đất, chỉ dùng máy quay trên không điều khiển từ xa, trên nền tuyết trắng mênh mông không giới hạn, bốn bóng người lướt nhanh trên đó, cảnh tượng đó vậy mà lại đẹp mê hồn.
Trượt tuyết nhanh hơn đi bộ nhiều, chẳng mấy chốc đã đi hết mười dặm.
Tổ tiết mục sớm đã chuẩn bị nghênh đón lần đầu tiên chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-chiem-lay-than-hinh/4602261/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.